Chương 2 - Bí Mật Của Hồn Ma Nơi Căn Nhà Cũ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Gương mặt Tống Tuần cứng đờ: “Mày nói cái gì? Ai chết cơ?”

Tên ngốc vừa hô vừa nhảy vòng vòng.

“Đúng vậy, Tống Nam Khê đã chết từ lâu rồi.”

“Eo của cô ấy bị rạch một nhát, thịt nát hết, không có tiền chữa, đau đớn mà chết.”

Tống Tuần nhíu mày, rõ ràng không tin lời một kẻ ngốc.

Ông ta lạnh giọng: “Lúc nó giận dỗi bỏ nhà đi, chẳng phải vẫn khỏe mạnh sao? Kêu nó hiến thận cho Mộng Mộng thì nó không chịu, eo nó sao có thể bị thương?”

Tôi sững sờ, cái gì gọi là tôi không đồng ý?

Năm đó chính Tống Mộng tìm người bắt cóc mẹ nuôi để ép tôi phải hiến thận.

Đến khi tôi làm phẫu thuật xong, cô ta lập tức đuổi tôi ra khỏi bệnh viện, còn uy hiếp nếu tôi không cút khỏi nhà họ Tống thì sẽ giết cha mẹ nuôi của tôi.

Tôi từng nghĩ tất cả những chuyện này đều do Tống ba Tống mẹ sắp đặt.

Trong tuyệt vọng, tôi và mẹ nuôi quay về quê, vì vết mổ nhiễm trùng, thịt da lở loét, không có tiền điều trị, tôi đau đến sống không bằng chết.

Thì ra tất cả bọn họ… đều không biết gì sao?

Trong mắt ông ta, tôi chỉ là đứa con gái giận dỗi, không muốn hiến thận nên bỏ đi.

Nhìn gương mặt giận dữ của cha ruột, cả người tôi như chìm vào giá lạnh.

“Tống Nam Khê càng ngày càng không biết điều, đến nỗi còn xúi giục một thằng ngốc ra lừa gạt tôi.”

“Tôi đúng là hồ đồ, suýt nữa còn tin lời một thằng điên.”

Tống Tuần lắc đầu, bước nhanh ra ngoài làng.

Trước khi lên xe, ông ta quay lại, hướng vào làng hét lớn:

“Tống Nam Khê, tao cho mày một cơ hội cuối cùng.”

“Trong ba ngày mà mày không lăn về nhà, tao sẽ khiến công ty đuổi cha nuôi mày, để con bệnh lao mẹ nuôi mày không có tiền chữa, chờ chết! Tự mày mà cân nhắc!”

Ông ta lại dùng chính lý do ba năm trước để uy hiếp tôi.

Cánh cửa xe bị đóng sầm trong cơn giận dữ, xe lao đi.

Tiếng động cơ gầm rú che mất tiếng la hét phía sau của tên ngốc:

“Cha mẹ nuôi của cô ta cũng chết rồi! Cả nhà đều chết cả rồi, chẳng còn ai nữa!”

Linh hồn tôi buộc phải đi theo bên cạnh Tống Tuần, nhìn ông ta lái xe thẳng đến bệnh viện thành phố.

Trong phòng bệnh VIP sang trọng, Tống Mộng nằm trên giường.

Ba năm không gặp, cô ta mập lên nhiều, nhưng cả người tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn, trông như bị bệnh tật rút cạn sinh khí.

Tôi kinh ngạc – chẳng phải ba năm trước cô ta đã được ghép thận rồi sao? Tại sao nhanh như vậy lại tái phát, thậm chí còn nặng hơn trước?

3

Mẹ tôi – Dương Lệ Như ngồi cạnh giường, ánh mắt tràn đầy thương xót.

“Mộng Mộng, lần này làm xong phẫu thuật ghép thận, con nhất định phải nghe lời bác sĩ, dưỡng bệnh cho tốt, ngủ sớm dậy sớm, ăn uống thanh đạm.”

“Không được như trước nữa, suốt ngày đi nhậu, đi bar, thức đêm chơi game. Cuối cùng chịu khổ vẫn là chính con…”

Linh hồn tôi sững lại, không tin nổi những gì tai mình nghe thấy.

Ba năm trước, Tống Mộng dùng đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu, cướp đi một quả thận của tôi, thế mà cô ta lại phung phí nó như vậy.

Tống Mộng rúc vào lòng Dương Lệ Như, giọng the thé nũng nịu, nói rằng mình đã biết sai, hứa từ nay sẽ biết quý trọng sức khỏe.

Đúng lúc đó, Tống Tuần đẩy cửa bước vào, gọi Dương Lệ Như ra ngoài.

Vừa thấy bà ta đi khỏi, Tống Mộng lập tức lật mắt, khinh khỉnh:

“lải nhải đến phát chán.”

“Tao đã hẹn bạn rồi, đợi khỏi bệnh xuất viện là đi quẩy thâu đêm.”

“Dù sau này có tái phát thì ba mẹ cũng sẽ tìm cách chữa cho tao thôi…”

Ngoài hành lang, Dương Lệ Như lập tức hỏi: “Đã tìm thấy Tống Nam Khê chưa?”

Tống Tuần khựng lại, lắc đầu.

Dương Lệ Như sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây giờ? Bác sĩ nói cơ thể Mộng Mộng cầm cự không nổi nữa.”

“Ghép thận của bệnh viện còn không biết chờ bao lâu, em sợ…”

Chưa kịp nói hết, nước mắt đã tuôn rơi.

Tống Tuần nhíu chặt mày, ôm lấy bà ta an ủi: “Đừng lo, anh sẽ tiếp tục nghĩ cách. Nhất định sẽ bắt Tống Nam Khê đến bệnh viện làm phẫu thuật.”

“Mộng Mộng có tổ tiên nhà họ Tống phù hộ, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)