Chương 11 - Bí Mật Của Giang Mộ Tuyết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ánh nhìn anh dính chặt lấy hai mẹ con, không rời dù chỉ một giây.

Anh cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng bị Chu Tấn An giữ chặt vai:

“Anh còn yếu, đừng có động đậy!”

Trình Hạo Lâm nhìn chằm chằm người phụ nữ đang dắt con đi về phía mình,

khóe mắt anh bỗng đỏ ửng.

“Mộ Tuyết, em… sao lại…”

Anh muốn hỏi: Sao em vẫn còn ở đây?

Rõ ràng, trước đó em đã dứt khoát đến mức không còn đường quay lại.

Tôi dắt con đi đến bên giường, kéo ghế ngồi xuống, bình thản nói:

“Tôi cũng chẳng phải muốn ở lại. Nhưng ai bảo anh suýt chết ngay trước mặt tôi?”

“Tôi khuyên anh nên trị bệnh cho tốt. Đừng đến lúc chết rồi để lại một đống rắc rối, người ta lại bảo tôi vô tình, tôi không gánh nổi tiếng đó đâu.”

Tối qua tôi đã suy nghĩ rất lâu sau khi nghe lời Chu Tấn An.

Năm xưa, Trình Hạo Lâm từng cho tôi sức mạnh để sống tiếp khi tôi khốn cùng nhất.

Không phải vì tôi mê muội tình cảm, cũng không phải vì tôi muốn mang ơn trả nghĩa.

Năm năm trước, khi vừa tốt nghiệp, tôi thất nghiệp triền miên, không xoay nổi tiền thuê nhà.

Nếu không có anh giúp đỡ, e rằng cuộc đời tôi giờ còn thảm hại hơn.

Vả lại, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

Xét cả tình lẫn lý, tôi không nên thấy chết mà không cứu.

Nên trước khi anh bình phục, tôi sẽ tạm thời ở lại.

Nhưng điều đó không thay đổi quyết định — tôi vẫn sẽ đưa con trai đi vòng quanh thế giới.

Chỉ là tạm thời phải giấu anh chuyện đó.

Chu Tấn An nói anh đang yếu, không chịu nổi kích động.

Nhưng bảo tôi dỗ dành, an ủi anh ta ư — đừng hòng.

Ánh mắt Trình Hạo Lâm lóe sáng, giọng nghẹn ngào mà mừng rỡ:

“Chỉ cần em chịu nói chuyện với anh, anh làm gì cũng được.”

Tôi nhìn anh, lòng tràn ngập cảm xúc khó tả.

Người đàn ông từng cao ngạo như ngọn núi tuyết, giờ đây lại thấp bé, tội nghiệp đến đáng thương.

Nhưng… chuyện đó đâu liên quan gì đến tôi.

Tất cả là do chính anh tự chuốc lấy.

Con trai tôi bất ngờ buông tay tôi ra, bước đến gần giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh:

“Ba, ba phải trị bệnh thật tốt nhé. Con và mẹ sẽ đợi ba.”

Tôi quay mặt đi.

Tôi chẳng thể nói lời nào dễ nghe với Trình Hạo Lâm nên đành để con thay tôi nói.

Dù sao, anh ta cũng chưa từng làm hại đến con.

Giữa tôi và anh ta — đã hết.

Nhưng với con, anh vẫn là người cha ruột.

Con chăm cha, đó là đạo lý.

Trình Hạo Lâm nghẹn ngào, nước mắt tràn ra, siết chặt tay con trai:

“Ba sẽ cố gắng, chắc chắn sẽ điều trị tốt. Ba muốn sống… vì còn chưa kịp bù đắp cho hai mẹ con.”

Tôi không chịu nổi cảnh đó nữa, xoay người nói:

“Khi khỏe lại thì về nước sớm đi. À, nhớ hoàn lại tiền vé máy bay cho tôi.”

Rồi tôi bước ra khỏi phòng bệnh, ngồi xuống ghế ở góc hành lang, một mình lặng lẽ suy nghĩ thật lâu.

Thực ra, lòng tôi rất phức tạp.

Tôi từng tưởng tượng đủ mọi khả năng sau khi rời đi — rằng anh ta sẽ nổi điên, tìm tôi khắp thế giới, rằng nếu bị anh phát hiện, tôi sẽ bị anh ép đến đâu.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ, Trình Hạo Lâm lại đổ bệnh.

Tôi có thể nhẫn tâm.

Nhưng tôi không đến mức đứng nhìn một người chết trước mặt mình.

Huống chi — người đó, từng khiến tim tôi rung động.

Thời gian này, Trình Hạo Lâm vẫn luôn ở Nhật chủ động điều trị.

Nhưng dường như hiệu quả không được như mong đợi, nên Chu Tấn An vẫn đang liên tục liên hệ để sắp xếp việc về nước chữa trị.

Tôi không thường xuyên ở bên cạnh anh.

Ngược lại, con trai lại ở cạnh anh nhiều hơn.

Không biết có phải vì sự chủ động của con khiến anh thả lỏng hơn không.

Cuối cùng, sau nửa tháng, tình trạng của Trình Hạo Lâm đã khá hơn rất nhiều so với dự kiến.

Vì vậy, chúng tôi bắt đầu hành trình trở về nước.

Trình Hạo Lâm được bố trí ngồi ở khoang riêng, xung quanh toàn là bác sĩ, phòng khi có tình huống bất ngờ.

Tôi và con ngồi ở khoang thương gia.

Giữa chuyến bay, con bỗng quay sang nói nhỏ:

“Mẹ ơi, con thấy ba thật đáng thương.”

Tôi ngạc nhiên mất hai giây, nhưng không bất ngờ khi nghe con nói ra điều đó.

Con trai tôi có một nửa giống tôi — rất nhạy cảm, biết cảm thông.

Dù bình thường nó điềm tĩnh, chững chạc, nhưng suy cho cùng, nó vẫn là một đứa trẻ.

Nó có phần lý trí của cha mình, và cả sự mềm mại, tinh tế của tôi.

Không phải yếu đuối, chỉ là một trái tim biết rung cảm, biết thương người.

“Sao tự nhiên con lại nói vậy?” – tôi hỏi.

Bàn tay nhỏ bé của con siết chặt lấy tay tôi:

“Ba phải uống rất nhiều thuốc mỗi ngày… Con ghét uống thuốc lắm.

Mẹ ơi, ba có khỏi được không?”

Nó mới năm tuổi, nhưng đã hiểu thế nào là cái chết.

Con người, dù lớn hay nhỏ, sớm muộn gì cũng phải đối diện với điều đó.

Tôi không lựa lời dối gạt con:

“Nếu có người hiến tủy phù hợp, ba sẽ sống. Không có, thì chỉ có thể điều trị cầm chừng thôi. Nếu chữa được thì sống, nếu không… thì chết.”

Tôi không muốn dùng chuyện cổ tích để xoa dịu một đứa trẻ biết suy nghĩ.

Con im lặng một lúc lâu.

Rồi nó nhỏ giọng nói:

“Mẹ ơi, thật ra con không ghét ba. Nhưng con cũng không dám thích ba, vì như thế con thấy có lỗi với mẹ.”

Tôi hơi sững người — con trai hiếm khi nói nhiều như vậy.

“Tại sao con lại nghĩ thế?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)