Chương 1 - Bí Mật Của Gia Đình Hạnh Phúc

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong quán cà phê ở góc phố Berlin, nhìn qua cửa kính, tôi thấy một gia đình ba người… cảm giác toàn thân như đông cứng lại. Chồng tôi Lục Trạch Khiêm đang nhẹ nhàng lau vệt kem ở khóe môi người phụ nữ kia, động tác dịu dàng đến mức chỉ nhìn thôi đã thấy cưng chiều như muốn tràn ra.

Người phụ nữ ấy — Tô Nguyệt. Cô ta từng là thanh mai trúc mã được anh nâng niu tận đáy lòng. Năm năm trước, tôi tận mắt nhìn thấy cô ta “ch//ết cháy” trong ngọn lửa.

Bên cạnh họ, cô bé ngẩng đầu ngây thơ, lắc tay Tô Nguyệt: “Mẹ ơi, sao mỗi năm ba chỉ cho mẹ ở với con bốn tháng?” “Con muốn ngày nào cũng ở với ba mẹ cơ.”

Tô Nguyệt dịu dàng vuốt đầu con gái, rồi nép vào vai Lục Trạch Khiêm, giọng ủy khuất: “Bảo bối ngoan, hoàn cảnh của mẹ và ba đặc biệt mà…”

“Nguyệt Nguyệt, những năm này em cực rồi.” Lục Trạch Khiêm xót xa ôm cô ta vào lòng: “Là anh vô dụng, chỉ có thể dùng cách này để giấu em đi.” “Năm đó nếu không phải anh tạo ra vụ cháy ấy, để em giả ch//ết chạy trốn, nhà họ Dụ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em.” “Đều là lỗi của anh… khiến em và con gái phải sống lưu lạc ở nước ngoài.”

Tô Nguyệt lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Trạch Khiêm, em không khổ. Chỉ cần được ở bên anh… bao lâu em cũng đợi được.”

Cô ta lại tựa vào ngực anh, giọng càng tủi thân: “Chỉ là… sau khi Linh Linh được anh cứu về, Dụ Vãn có làm khó con bé không?”

“Em yên tâm đi.” Lục Trạch Khiêm cười nhạt: “Dụ Vãn tuy nhạt nhẽo, nhưng đối xử với Linh Linh thì không chê được.” “Dù sao cô ta vẫn nghĩ Linh Linh là con của em và Cố Nhiên. Cô ta sẽ không bạc đãi.”

Tô Nguyệt làm bộ rộng lượng: “Thế sau này gặp cô ấy, em phải cảm ơn cô ấy rồi, nuôi con gái em tốt như vậy.”

“À, Trạch Khiêm,” Tô Nguyệt đưa tay lên bụng, giọng vừa nũng nịu vừa trách móc: “Con gái chúng ta Linh Linh đã sáu tuổi, giờ em lại mang thai nữa… chẳng lẽ phải đợi đến lúc bọn trẻ mười tám tuổi, em mới được đường hoàng đứng cạnh anh sao?”

Lục Trạch Khiêm hôn lên trán cô ta, giọng chắc nịch là một lời hứa. “Đừng lo, sắp rồi. Chờ con trai chúng ta chào đời, chờ Linh Linh lớn thêm chút nữa, đủ tư cách thừa kế gia nghiệp… Khi đó chính là lúc em và con lên ngôi.” “Còn Dụ Vãn… anh và cô ta chỉ là cuộc hôn nhân thương mại bất đắc dĩ. Cô ta sẽ vĩnh viễn là cái danh Lục phu nhân trên danh nghĩa, một vật trang trí vô dụng mà thôi.”

“Nhưng lỡ như Dụ Vãn cũng có con thì sao?” Tô Nguyệt lo lắng.

Lục Trạch Khiêm bật cười: “Không thể. Bao năm nay anh vẫn cho thu//ốc vào viên vitamin mỗi sáng của cô ta. Cô ta cả đời đừng mong mang thai.”

Cả đầu tôi như một tiếng “ong” nổ vang. Năm năm hôn nhân của tôi, hóa ra chỉ là màn kịch họ dày công bố trí. Thứ tôi uống mỗi sáng từ tay anh — Không phải vitamin. Mà là liều thu//ốc cắt đứt hy vọng làm mẹ của tôi. Bốn tháng anh biến mất mỗi năm — Không phải chữa trị gì cho ai. Mà là thời gian anh đoàn tụ với “gia đình thật sự”. Tôi còn tự tay nuôi lớn con gái của anh và người phụ nữ khác. Tôi đúng là trò cười lớn nhất thế gian.

Nhìn ra ngoài cửa kính, gia đình ba người ấy đang ấm cúng hạnh phúc. Họ cười rạng rỡ đến chói mắt. Linh Linh nũng nịu đòi Lục Trạch Khiêm mua thêm một cái kem. Tô Nguyệt giả bộ trách yêu rằng ăn nhiều sẽ sâu răng. Lục Trạch Khiêm cưng chiều véo mũi con bé: “Được được, đều nghe con cả.” Khung cảnh đẹp đẽ đến chói mắt.

Tôi cúi đầu, phát hiện tay mình đang run. Không phải run vì giận. Mà là run vì quá lạnh. Giận dữ, nhục nhã, buồn nôn… vô số cảm xúc cuộn lên, rồi đến cực điểm, hóa thành thứ bình tĩnh băng giá.

Tôi hít sâu, lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý: “Chuẩn bị cho tôi một bức di ảnh.” “Phu nhân… cô nói gì ạ?” “Di ảnh của Lục Trạch Khiêm.”

02

Ngày hôm sau, tôi “tình cờ” xuất hiện ở phòng trưng bày tranh mà Lục Trạch Khiêm hay lui tới. Khi anh nhìn thấy tôi, sắc máu trên mặt anh lập tức rút đi sạch sẽ. Vẻ hoảng loạn bất ngờ đó, trên khuôn mặt anh tuấn của anh, trông đặc biệt nực cười.

“Ông xã? Thật trùng hợp, anh cũng ở đây à.” Tôi mỉm cười rạng rỡ đi tới, như thể không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên khoác tay anh. Cánh tay anh cứng đờ như đá trong giây lát.

“Tiểu… Tiểu Vãn? Sao em lại ở đây?” Giọng anh khô khốc, ánh mắt láo liên.

Tôi còn chưa kịp trả lời, một giọng trẻ con trong trẻo đã vang lên. “Mẹ đỡ đầu!” Linh Linh như một con bướm nhỏ vui vẻ chạy đến chỗ tôi, tay còn giơ một cây kem ốc quế sắp tan chảy. “Mẹ đỡ đầu xem này, là mẹ mua cho con đó!” Con bé giơ kem ra như khoe báu vật, rồi chỉ về phía sau.

Tôi thuận theo hướng tay con bé ngước lên, nhìn thấy người “mẹ” kia. Người “mẹ” đã ch//ết năm năm, Tô Nguyệt.

Cô ta đang nhìn tôi với vẻ mặt sững sờ, như thể ban ngày gặp quỷ. Ngọn lửa giận dữ trong lòng gần như muốn thiêu rụi lý trí của tôi, nhưng tôi đã đè nén nó thật chặt.

“Tách.” Tô Nguyệt như một con thỏ bị kinh hãi quá độ, cây kem trên tay cô ta rơi xuống đất. Mặt cô ta tái mét, môi run rẩy, không thốt nên lời nào.

Tôi nhìn cô ta, nhếch môi đầy châm biếm. “Tô Nguyệt? Ôi trời! Làm sao có thể?” “Thật là một phép màu vĩ đại, vị Bồ Tát nào hiển linh, hay Chúa đã xuất hiện vậy, không ngờ cô Tô đã ch//ết rồi mà lại được sống lại!”

Nụ cười trên mặt tôi sâu hơn, nhưng ánh mắt lại lạnh đi từng chút. “Sao, gặp cố nhân rồi, cô thậm chí còn không biết gọi một tiếng ‘Lục phu nhân’ sao?” Giọng tôi không lớn, nhưng lại như một cái búa tạ, giáng mạnh vào tim Lục Trạch Khiêm và Tô Nguyệt.

Lục Trạch Khiêm gần như ngay lập tức phản ứng lại, anh kéo tôi ra sau lưng, nặn ra một nụ cười cứng đờ. “Tiểu Vãn, em nhận lầm người rồi, cô ấy không phải Tô Nguyệt, người ch//ết làm sao có thể sống lại?” “Vị này là cô Lệ Lệ, chỉ là có vài phần giống Tô Nguyệt thôi.”

Lời nói dối của anh ta thốt ra không cần suy nghĩ, mặt không đỏ tim không đập. Nhưng anh ta quên mất, bên cạnh còn có một biến số lớn nhất.

“Ba nói dối!” Giọng Linh Linh trong trẻo vang lên rõ ràng trong phòng trưng bày yên tĩnh. “Cô ấy chính là mẹ con! Cô ấy tên là Tô Nguyệt! Không phải Lệ Lệ!”

Lời tố cáo của con trẻ khiến mặt Lục Trạch Khiêm lập tức tái xanh Anh buông tôi ra, xoay người ngồi xổm xuống, giọng nói trầm thấp: “Linh Linh, đừng nói bậy.”

Sau đó anh đứng dậy, kéo tay tôi, nụ cười gượng gạo đến mức đáng nực cười. “Tiểu Vãn, cô ấy tên là Lệ Lệ, là bác sĩ tâm lý anh mời đến để giúp Linh Linh chữa bệnh.” “Bác sĩ khuyên dùng phương pháp nhập vai để điều trị chuyên sâu cho Linh Linh, anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được người giống Tô Nguyệt như thế này để hỗ trợ anh.”

Anh quay đầu lại, giả vờ dịu dàng nắm tay tôi, giới thiệu với Tô Nguyệt. “Lệ Lệ, đây là vợ tôi, Dụ Vãn, nữ chủ nhân của nhà họ Lục.”

Tô Nguyệt cũng đã hồi phục sau cơn hoảng loạn ban đầu, cô ta lúng túng gật đầu với tôi, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. “Lục… Lục phu nhân, chào cô.” “Tôi… tôi chỉ là một bác sĩ.”

Tôi nhìn hai người họ và cười. Chừng nào bạn không thấy xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác. Lục Trạch Khiêm đã diễn giải câu này đến cực điểm.

“Bác sĩ Lệ Lệ, cô đưa Linh Linh sang quán cà phê bên cạnh trước đi, tôi và vợ tôi có chuyện cần nói.” Rõ ràng anh ta cũng nhận ra sự vô lý của cuộc gặp gỡ tình cờ này, anh ta vội vàng đẩy Tô Nguyệt.

Tô Nguyệt như được đại xá, kéo Linh Linh định bỏ đi. “Khoan đã.” Tôi lạnh lùng lên tiếng gọi cô ta lại.

03

Ánh mắt tôi rơi xuống chiếc cổ trắng ngần của Tô Nguyệt. Chiếc vòng cổ bạch kim đó, mặt dây chuyền là một viên ngọc sapphire màu xanh có hình dáng độc đáo.

“Cô Tô, chiếc vòng cổ này rất biệt trí.” Tôi buông tay Lục Trạch Khiêm ra, đi đến trước mặt Tô Nguyệt. “Cho tôi xem một chút được không?”

Tô Nguyệt theo bản năng che lấy ngực, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Lục Trạch Khiêm. Sắc mặt Lục Trạch Khiêm lập tức tái mét. “Đây là hàng nhái cao cấp, đồ chợ chỉ vài trăm tệ. Anh chỉ thích kiểu dáng này nên mua một cái thôi.”

Tôi cười. “Vài trăm tệ?” Tôi đưa tay nắm lấy mặt dây chuyền đó, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc của phỉ thúy, cộng thêm các đường vân đặc trưng. Tôi hoàn toàn chắc chắn đó là của hồi môn mẹ tôi để lại cho tôi trước khi qua đời.

Năm ngoái nó bị mất cắp trong phòng tôi, vì chuyện này, tôi đã đuổi việc vài người giúp việc. Hóa ra, nó đã bị Lục Trạch Khiêm lấy trộm, rồi tặng cho thanh mai của anh ta.

Tôi bật cười, một nụ cười giả tạo gượng ép sự phẫn nộ. “Tác phẩm này làm giả như thật đấy, chỉ là chi tiết chạm khắc này…” Tôi ngước mắt nhìn Tô Nguyệt: “Đồ giả thì mãi mãi là đồ giả, không bao giờ bước lên được chính điện.”

Họng Lục Trạch Khiêm cuộn lại, nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, nên nó mới rẻ.”

Mặt Tô Nguyệt thoạt trắng lại xanh rồi lại xanh lại trắng, vô cùng đặc sắc. Không đợi Lục Trạch Khiêm mở lời, Linh Linh bên cạnh đã nhanh nhảu nói: “Không phải đồ giả! Đây là đồ thật!” “Là ba tặng mẹ nhân ngày sinh nhật! Ba nói đây là vật gia truyền, sao có thể là giả được?”

Cả hội trường im lặng như tờ. Một bầu không khí ngượng nghịu đậm đặc lan tỏa.

Lục Trạch Khiêm hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, chỉ có thể khô khan giải thích: “Trẻ con không hiểu chuyện, lúc đó anh lừa con bé chơi thôi.”

Tô Nguyệt vội vàng tìm một chủ đề khác, cố gắng lật qua trang chết người này. Ánh mắt cô ta rơi vào cánh tay trái của tôi. “Lục phu nhân, hình xăm trên cánh tay cô thật đặc biệt.”

Lục Trạch Khiêm nghe thấy hai từ “hình xăm”, lông mày không tự chủ nhíu lại, như thể có điều gì đó trong lòng anh ta bị lay động nhẹ. Thế là, tôi cố ý kéo ống tay áo lên thật chậm, để lộ toàn bộ hình xăm. Nhìn kỹ, bên dưới hình xăm, là một vết sẹo dài và ghê rợn.

Tôi khẽ cười nói: “Cái này à, là vết sẹo tôi để lại năm đó, vì đã cứu Lục Trạch Khiêm.” Tôi ngước mắt nhìn Lục Trạch Khiêm: “Lúc đó xe chúng tôi lật xuống vách núi, anh ấy hôn mê. Tôi kéo anh ấy ra khỏi xe, kết quả bị trượt chân xuống khe núi, cánh tay bị cành cây đâm xuyên.”

Sắc mặt Lục Trạch Khiêm càng lúc càng khó coi. “Hôm đó trời mưa to, tôi chảy máu, lết từng bước nặng nề dưới mưa suốt ba tiếng đồng hồ mới đưa được anh ấy đến bệnh viện.” “Bác sĩ nói, chậm nửa tiếng nữa, anh ấy có lẽ đã không cứu được.”

Tô Nguyệt há hốc miệng, không nói nên lời. Tôi đi đến trước mặt Lục Trạch Khiêm, cười thật dịu dàng: “Từ đó về sau, Lục Trạch Khiêm đã thề, cái mạng này là của tôi.” “Đúng không anh?”

Lục Trạch Khiêm phát ra một âm thanh mơ hồ trong cổ họng. Giống như một tiếng “ừ”, lại giống như bị nghẹn lại. Anh ta đột nhiên kéo tay áo tôi xuống, kéo tôi sang một bên. “Dụ Vãn, hôm nay em rốt cuộc muốn làm gì?” “Anh đã nói rồi, đây là một lần trị liệu đặc biệt cho Linh Linh, em ở đây chỉ cản trở thôi!” “Em cứ coi như thương hại con bé, anh cầu xin em, rời đi ngay được không?”

Tôi nhìn vào mắt anh ta. Trong đôi mắt đó, là hình bóng của chính tôi. Một mụ đàn bà chanh chua vô lý. Một người vợ oán hận gây cản trở.

Tôi cười. “Được, tôi đi ngay đây.”

Sau khi rời đi, tôi lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại. “Cố Hoài,” “Anh có muốn biết, sự thật về việc anh trai anh Cố Nhiên bị chết cháy năm đó không?”

04

Trở về nước, tôi tự cắt miếng bánh sinh nhật không có người thứ hai cho mình. Lục Trạch Khiêm gửi tin nhắn: “Tiểu Vãn, anh xin lỗi, không thể ở bên em trong ngày sinh nhật.” “Bệnh của Linh Linh lại tái phát, việc điều trị ở đây rất quan trọng, anh thực sự không thể đi được.”

Khả năng diễn xuất của anh ta vẫn tinh xảo như mọi khi, sự lo lắng và bất đắc dĩ trong giọng điệu chân thật đến mức không tìm thấy một kẽ hở nào. Nếu là ngày trước, tôi nhất định sẽ xót xa bảo anh ta đặt việc con trẻ lên hàng đầu, không cần bận tâm đến tôi.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy ghê tởm. Ánh mắt tôi rơi xuống thùng rác ở góc phòng khách, bên trong là quà sinh nhật Lục Trạch Khiêm đã sai người mang đến từ sáng sớm. Chai nước hoa còn chưa bóc lớp giấy gói. Chiếc bánh truffle đen ngọt đến mức phát ngán. Năm nào cũng vậy, y hệt nhau.

Điện thoại lại reo, là tin nhắn video do Cố Hoài gửi tới. Trong video, Lục Trạch Khiêm, Tô Nguyệt, Linh Linh, gia đình ba người, đang hạnh phúc vây quanh một chiếc bánh lớn. Trên bánh có viết một dòng chữ: Chúc mừng kỷ niệm bảy năm của chúng ta.

Hóa ra, sinh nhật của tôi, lại là ngày kỷ niệm của họ. Hóa ra, mỗi năm vào ngày này, anh ta đều đang cùng một người phụ nữ khác, kỷ niệm tình yêu của họ. Hóa ra, tôi đã tự mình trải qua sinh nhật suốt năm năm trời. Tôi mới chính là kẻ thứ ba nực cười.

Trái tim tôi, vào khoảnh khắc đó, đã chết hoàn toàn. Điện thoại của Cố Hoài gọi đến ngay sau đó. “Thấy rồi chứ?” Giọng anh ta không thể hiện cảm xúc. “Ừm.”

“Cần tôi làm gì không?” Tôi nhếch môi, giọng nói lạnh như băng tôi rèn luyện được. “Anh ta từng nói, mạng của anh ta là của tôi. Tôi muốn anh ta thực hiện lời hứa.” “Vì tôi, và cũng vì anh trai anh.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó vang lên một tiếng cười nhẹ. “Được…”

Vài ngày sau, Lục Trạch Khiêm nhận được một tấm thiệp mời. Một buổi dạ tiệc hóa trang riêng tư do một đối tác quan trọng ở Đức tổ chức. Ban đầu người được mời là tôi, nhưng tôi đã về nước, song vì lý do công ty, anh ta buộc phải đi.

Bữa tiệc diễn ra trong một lâu đài tư nhân cổ kính và xa hoa, những người tham dự đều là giới thượng lưu và quyền quý châu Âu. Áo quần lụa là, ly bôi chạm nhau. Khi vũ hội lên đến đỉnh điểm, người dẫn chương trình bước lên bục cao ở trung tâm, thông báo một “buổi đấu giá riêng tư” đặc biệt sắp bắt đầu. Vật phẩm được đấu giá, sẽ trở thành “nô lệ” được người trả giá cuối cùng sử dụng vĩnh viễn.

Cùng với tiếng reo hò phấn khích của đám đông bên dưới, một người phụ nữ đeo mặt nạ, khỏa thân toàn thân, bị người ta dùng một sợi dây thô ráp kéo ra từ hậu đài như một con chó. Miệng cô ta bị nhét giẻ, chỉ có thể phát ra những tiếng “ụ ụ” nhục nhã. Dưới đài, từng người đàn ông đeo mặt nạ hoa lệ bắt đầu thốt ra những lời dâm tục. “Thân hình này, đúng là cực phẩm!” “Tối nay, cô ta nhất định là của tôi!” “Bất kể bao nhiêu tiền, tôi cũng phải có được cô ta!”

Trong đám đông, chỉ có Lục Trạch Khiêm là run rẩy không kiểm soát. Mồ hôi lạnh rịn ra trên mặt anh ta, tay run rẩy, anh ta gỡ chiếc mặt nạ xuống. Bởi vì thân thể trần trụi bị vô số người thèm muốn trên sân khấu đó, anh ta đã quá quen thuộc.

Khi người dẫn chương trình gõ búa đấu giá, việc ra giá bắt đầu, không khí cả khán phòng dần sôi sục. “Bây giờ, hãy để chúng ta vén màn che của cô ấy!” Và lúc này, người dẫn chương trình cười bảo người ta tháo mặt nạ của người phụ nữ trên sân khấu. Dưới ánh đèn, khuôn mặt Tô Nguyệt đẫm lệ, kinh hoàng tột độ, bại lộ trước mặt mọi người.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)