Chương 7 - Bí Mật Của Gạo Đen

Quanh rốn, mạch máu tím đen đan chằng chịt như mạng nhện.

12 giờ trưa, hình bóng của tôi trong gương… biến mất.

Tôi xoay đủ mọi góc, nhưng gương chỉ phản chiếu phòng tắm trống rỗng.

Khi tôi định quay đi, khóe mắt chợt lướt qua… một cái bóng thai phụ to lớn vừa hiện lên trong gương.

Bụng “tôi” trong gương gần như trong suốt, bên trong là một bào thai phủ đầy răng đang nằm cuộn tròn.

“Sắp đến giờ rồi…”

Hình ảnh trong gương thì thầm, tay xoa bụng, rồi bất ngờ rút ra một chiếc kéo:

“Phải… cắt rốn trước đã…”

Bụng tôi lập tức đau nhói, tôi cúi xuống thì thấy máu loang ra trên áo ngủ.

Một đường cắt gọn gàng hiện ra ngay bụng dưới — không rõ xuất hiện từ lúc nào, như thể bị một chiếc kéo vô hình rạch ngang.

Máu nhỏ xuống sàn — không thấm ra, mà đọng lại thành những hạt gạo tròn lẳn.

4 giờ chiều, cả căn nhà cũ bắt đầu “chuyển dạ.”

Tường nhà rịn ra thứ nước lẫn máu như nước ối. Từ các khe hở trên sàn gỗ, những tua thịt giống dây rốn trồi ra, lết bò ngoằn ngoèo.

Từ gác mái vang lên tiếng “thình thịch”, như thể có vật gì đang cố chui ra khỏi thùng kín.

Tôi lê thân thể nặng nề lên gác, và thấy chiếc rương gỗ đỏ đựng tử cung đang rung lắc dữ dội.

Nắp hộp bị đội bật hé ra một khe — hàng chục bàn tay nhỏ xíu tím tái thò ra, quờ quạng giữa không trung.

“Chị ơi…”

Từ bên trong vọng ra những tiếng gọi rên rỉ:

“Thả bọn em ra đi…”

Đáng sợ nhất là… bên ngoài rương bắt đầu hiện ra dày đặc tên người.

Toàn bộ là tên phụ nữ nhà họ Ôn, có cái từ tận thời Quang Tự.

Ngay dòng cuối cùng, dòng chữ viết bằng máu tươi còn chưa khô, là tên tôi.

Thai nhi trong bụng cười phá lên, miệng tôi cũng đột nhiên ngoác rộng, phát ra tiếng cười the thé không phải của mình.

6 giờ tối, tôi tìm thấy lời trăn trối cuối cùng của mẹ.

Trong hốc bí mật sau bàn thờ, có một bức thư đã bị máu thấm ướt.

Nét chữ run rẩy của mẹ viết:

“Thứ nó cần không phải người thế mạng… mà là vật chứa.

Phụ nữ nhà họ Ôn… sinh ra đã là bình nuôi quỷ.

Từng đời… từng đời…”

Tờ giấy bỗng nhiên tự bốc cháy. Đám tro rơi xuống sàn, xoáy tròn thành dòng chữ mới:

“Nhưng… con có thể kết thúc tất cả. Vào giờ Tý đêm thứ bảy, mang theo mọi oán hận… thiêu rụi nơi này.”

Bụng tôi đột nhiên đau nhói như xé rách tim gan. Cúi đầu nhìn, da bụng đã mỏng như cánh ve.

Gương mặt thai nhi dán chặt sát lớp da, hàm răng của nó đang gặm nhấm lớp chắn cuối cùng.

“Mẹ ơi…”

Nó ngọt ngào thì thầm,

“Con ngửi thấy… mùi bữa tối rồi…”

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đỏ rực như máu. Tia nắng cuối cùng chiếu lên bàn thờ.

Bát cơm vẫn chưa ai đụng đến, từ lúc nào đã biến thành một bát đầy dòi bọ lúc nhúc.

Còn sáu tiếng nữa… là đến giờ Tý.

8.

Tôi nhìn trân trối bát cơm đầy dòi trên bàn thờ, từng cơn đau co thắt bụng kéo đến đều đặn.

Cứ năm phút, thai quỷ lại đạp mạnh như thể đang đếm ngược thời gian ra đời.

Khi ánh nắng cuối cùng ngoài cửa sổ bị bóng đêm nuốt chửng, các bức tường trong căn nhà bắt đầu rỉ ra dịch ối đục ngầu, rỉ xuống theo lớp giấy dán tường.

7 giờ 13 phút tối, tử cung tôi bắt đầu bong ra.

Cơn đau khiến tôi khuỵu gối xuống sàn, máu ấm ướt ứa ra giữa hai chân.

Giữa vũng máu, tôi chạm phải một khối thịt trơn tuột…

Đó là một nửa tử cung đang tan rữa, bề mặt chi chít dấu răng.

Làn da bụng nhão ra như vải rách, lỗ rách lộ rõ cái lưng tím tái, trơn nhớt của thai quỷ —

nó đang ngoạm gan tôi mà gặm.

“Sắp… gặp được rồi…”

Giọng nói sắc như dao cạo vang lên trực tiếp trong đầu tôi khi tôi nhìn vào nó.

8 giờ tối, tôi lết thân thể tàn tạ đi gom dầu hỏa.

Trong thùng sắt ở nhà kho, dầu đã biến thành một loại máu đặc quánh, tanh nồng và nhớt nháp.

Tôi múc lên một gáo — bên trong nổi lềnh bềnh hàng chục nhãn cầu, đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi.

Điều kinh khủng hơn cả là… trong con ngươi của chúng đều phản chiếu cùng một cảnh:

Một người phụ nữ bị rạch bụng, bò lê trong căn nhà cũ.

Chính là tôi.

“RẦM!”

Chum gạo phía sau bất ngờ nổ tung, gạo mốc bắn tung tóe khắp sàn.

Mỗi hạt gạo mọc ra những chân nhỏ, bò loạn như gián, leo lên cổ chân tôi.

Chúng rúc vào vết thương ở bụng, chui vào trong, rồi bắt đầu “loạt xoạt” làm tổ ngay bên trong tôi.

Đèn dầu bất chợt bật sáng, ngọn lửa bùng lên màu xanh lục, lập lòe như ma trơi.

Dưới ánh đèn, cái bóng của tôi đã biến thành một thai phụ đang chuyển dạ.

Còn tôi thật sự… bụng chỉ còn là một hốc máu rỗng toác.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)