Chương 3 - Bí Mật Của Gạo Đen
Đó là một bộ áo liệm trẻ sơ sinh, được may rất sơ sài. Ngay ở cổ áo còn dùng chỉ đỏ thêu rõ ngày tháng năm sinh của tôi.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên từ bếp.
Tôi lảo đảo chạy tới, thấy nắp chum gạo đang rung lên bần bật.
Như thể có thứ gì đó bên trong đang cố gắng chui ra.
Tôi gồng mình đè chặt nắp gỗ lại, nhưng cảm nhận được hàng trăm ngón tay bé xíu đang cào cấu từ bên trong.
RẦM — nắp chum bật tung.
Gạo trắng phun trào như suối, và giữa đống gạo đó…
Lẫn vào ba ngón tay trẻ con đã thối rữa, bên trong kẽ móng vẫn còn nhét đầy gạo mốc.
“Khì khì khì…”
Tiếng cười khúc khích của trẻ con vang lên từ đáy chum gạo.
Tôi quay đầu định chạy, thì thấy cánh cửa tủ lạnh… tự động mở ra.
Trong ngăn mát, khối thịt tươi tôi mua hôm qua đã biến thành một đám thịt đen đỏ đang ngọ nguậy.
Mặt thịt phủ đầy vân gân như mạch máu.
Kinh hoàng hơn nữa — khi tôi lùi lại thì lưng chạm phải một cơ thể lạnh toát.
Trong gương, một đứa trẻ toàn thân tím bầm đang bám chặt sau lưng tôi.
Bàn tay thối rữa của nó quấn chặt lấy cổ tôi.
“Mẹ ơi… con đói quá…”
Miệng nó rách to đến tận mang tai, lộ ra hai hàng răng nhọn ken kín.
Ngay khoảnh khắc bàn tay nhỏ đó siết chặt cổ tôi, tôi hoảng loạn giơ tay chụp ra sau.
Nhưng đầu ngón tay tôi chỉ chạm vào một đống thịt thối nhầy nhụa, lạnh buốt.
Sinh linh trong gương nhe răng cười, rồi trong chớp mắt hóa thành một vũng máu đen…
“Tách” — từ từ trượt xuống khỏi bề mặt gương.
Tôi sụp ngã xuống sàn, toàn thân mềm nhũn, trên cổ vẫn còn hằn rõ năm dấu tay bầm tím.
Cổ họng tôi bỏng rát như có lửa đốt, mỗi lần hít thở đều mang theo mùi tanh tưởi của máu.
Khối thịt trong tủ lạnh vẫn còn “nhoi nhoi” cựa quậy, ba ngón tay bé xíu trong chum gạo cũng đang run rẩy nhẹ.
Cả căn nhà cổ ngập trong mùi ngọt tanh của xác thối đang phân hủy.
Khoảng ba giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng mút chùn chụt ướt nhẹp.
Có thứ gì đó đang nằm đè lên ngực tôi.
Nó phát ra tiếng “chóp chép, chóp chép” như đang ăn gì đó ngon lành.
Ánh trăng xuyên qua khe rèm chiếu lên một bóng đen mơ hồ.
Đó là một đứa trẻ sơ sinh tím tái, toàn thân lạnh ngắt, đang dùng hàm răng nhọn ngoạm lấy nút áo ngủ của tôi, cố cắn đứt.
Bụng nó mỏng đến mức gần như trong suốt, bên trong nhồi đầy những hạt gạo mốc meo.
Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị xi măng trám kín, không phát ra nổi một tiếng.
Đứa bé ma quái từ từ ngẩng đầu lên, tròng mắt trống rỗng dán chặt vào tôi, khóe miệng rách toác đến tận mang tai:
“Mẹ ơi… thịt của mẹ… ngon quá… thơm quá…”
Ngón tay của nó đột nhiên dài ngoằng ra, móng đen sì “phập” một tiếng — đâm sâu vào xương quai xanh của tôi.
4.
Cơn đau nhói khiến tôi giật mình choàng tỉnh, bật dậy khỏi giường.
Trên ga trải giường là một vũng máu lớn, cổ áo ngủ bị xé rách tả tơi.
Xương quai xanh vẫn còn hằn rõ năm vết thủng nhỏ, máu rỉ ra từng giọt.
Khi trời sáng, tôi lê lết đôi chân rệu rã xuống bếp tìm nước uống.
Vòi nước vừa mở đã phun ra thứ chất lỏng đỏ sậm như máu, đầy chậu rửa chỉ trong vài giây.
Tôi hoảng loạn lùi lại, liền đụng phải một cơ thể lạnh toát phía sau.
“Sao con không chịu ăn sáng vậy, con gái?”
Một người phụ nữ mặc sườn xám đứng quay lưng về phía tôi, mái tóc dài buông tới eo, đứng ngay cạnh bếp.
Nồi nước trên bếp đang “sôi ùng ục”, bên trong nổi lên vài vật thể hình người, trắng bệch và trương phềnh.
Dạ dày tôi co thắt dữ dội — đó là thai nhi. Ba bào thai trắng toát đang nổi lềnh bềnh trong nước sôi.
Người phụ nữ ấy từ từ quay lại, trong làn hơi nước mờ mịt… không có khuôn mặt.
Chỗ lẽ ra là mắt, mũi, miệng chỉ là một lớp da trắng nhợt phẳng lì.
“Con cũng phải… cho em bé ăn…”
Bà ta giơ muôi lên — trong muôi là một phiên bản tí hon của… chính tôi.
“Phiên bản” đó bỗng mở mắt, phát ra tiếng khóc yếu ớt.
Tôi hoảng hốt chộp lấy con dao phay trên kệ, vung tay chém tới.
Nhưng lưỡi dao chỉ xuyên qua hình thể mờ ảo, găm thẳng vào bếp.
Khi tôi ngẩng lên, cả gian bếp đã hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ còn lại nồi nước sôi vẫn đang lăn tăn, bên trong lẫn vài sợi tóc của tôi.
Đúng 12 giờ trưa, dị tượng trên bàn thờ lên đến đỉnh điểm.
Chén cơm mốc trên bàn vốn mỗi ngày đều vơi đi một chút — hôm nay đáy bát dính đầy một lớp màng như nhau thai, màu hồng nhợt.
Đũa tự động “cộc cộc” gõ vào thành bát, như đang giục… ăn cơm.