Chương 7 - Bí Mật Của Diêm Vương

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

15

Rời khỏi quán cà phê, làn gió chiều thổi qua khiến tôi mới nhận ra tay mình đang hơi run.

Nói không tức là nói dối.

Nhưng nhiều hơn cả tức giận, là cảm giác bất lực.

Tôi và Yến Liệt, khoảng cách quá lớn.

Khoảng cách ấy, đâu phải chỉ một câu “thích” là có thể san bằng.

Tôi cứ thế bước đi vô định trên phố thì điện thoại vang lên—là Yến Liệt.

Tôi do dự một chút rồi nhấc máy.

“Em ở đâu? Tan làm sao không đợi anh?” Giọng anh mang chút không vui.

“Em… đi trước rồi. Muốn một mình đi dạo chút.”

“Gửi vị trí, anh đến đón.”

“Không cần đâu, em…”

“Gửi.” Giọng anh cương quyết, không cho phép từ chối.

Tôi thở dài, gửi vị trí.

Mười phút sau, chiếc siêu xe màu đen của anh dừng ngay trước mặt tôi.

Anh bước xuống, đi nhanh tới trước mặt tôi, lông mày nhíu chặt.

“Sao vậy? Mặt tái thế?”

Tôi lắc đầu: “Không sao, chỉ là hơi mệt.”

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, hiển nhiên không tin.

“Có ai bắt nạt em à?”

【Đứa nào dám động vào vợ ông? Đánh chết nó!】

Nhìn vẻ mặt anh như muốn xông đi gây chuyện, lòng tôi vừa thấy ấm, lại vừa chua xót.

“Không có.” Tôi chủ động ôm lấy eo anh, chôn mặt vào lòng ngực anh. “Chỉ là… tự dưng muốn ôm anh một cái.”

Cơ thể anh cứng đờ vài giây, rồi ôm chặt lấy tôi.

【Vợ nhào vào lòng rồi! Hạnh phúc! Nhưng… chắc chắn cô ấy có chuyện gì đó!】

Anh không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

“Mệt thì về nhà, anh nấu cơm cho em.”

Trên xe, tôi tựa vào cửa kính, nhìn ánh đèn neon ngoài phố lướt qua.

Yến Liệt cầm vô lăng bằng một tay, tay còn lại vẫn nắm lấy tay tôi không buông.

“Đường Đường.” Anh bất chợt lên tiếng.

“Hử?”

“Dù có chuyện gì xảy ra, cũng luôn có anh ở đây.”

Tôi quay sang nhìn gương mặt nghiêng đầy kiên nghị của anh.

“Yến Liệt,” tôi khẽ hỏi, “anh sẽ luôn thích em chứ?”

Anh khựng lại một chút, rồi nhướng mày.

“Câu gì kỳ vậy? Tất nhiên là thích!”

【Thích cả đời! Đời sau! Đời sau nữa cũng phải tìm cho bằng được em!】

Chỉ một câu đơn giản mà mãnh liệt ấy, khiến tim tôi bỗng bình ổn lại.

Kệ mẹ nó môn đăng hộ đối đi!

Chỉ cần người đàn ông này thật lòng có tôi trong tim, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay trước.

16

Tôi tưởng chuyện với phu nhân Yến đã tạm yên.

Không ngờ, sóng sau còn mạnh hơn sóng trước.

Thứ Hai đi làm, tôi phát hiện ánh mắt đồng nghiệp nhìn mình đều lạ lạ.

Có thương hại, có tò mò, thậm chí còn có chút hả hê.

Lâm Lị len lén kéo tôi vào phòng trà.

“Đường Đường, cậu xem diễn đàn nội bộ công ty chưa?”

Tôi bỗng thấy bất an: “Sao thế?”

Lâm Lị đưa điện thoại cho tôi.

Diễn đàn công ty đang ghim một bài viết nổi như cồn.

Tiêu đề là:

[Bóc trần Đường Đường – tiểu tam của phòng thiết kế: Dựa vào thân thể để trèo cao, bắt cá nhiều tay, đời tư hỗn loạn!]

Trong bài viết, “bóc phốt” chi tiết về “quá khứ đen” của tôi.

Nói tôi hồi đại học từng cùng lúc cặp với nhiều bạn trai, lừa tình lừa tiền.

Nói tôi được tuyển vào công ty là nhờ quy tắc ngầm.

Thậm chí còn đính kèm mấy tấm ảnh mờ nhòe—là ảnh tôi đi ăn hoặc đứng cùng một vài người đàn ông, góc chụp cố tình “mập mờ”, khiến người ta dễ hiểu lầm.

Một trong số đó, lại chính là ảnh tôi đang trao đổi công việc với khách hàng nam vào tuần trước—rõ ràng bị chụp lén.

Phía dưới là hàng loạt bình luận đầy mùi rác rưởi, tục tĩu không chịu nổi.

Tay chân tôi lập tức lạnh ngắt.

“Đường Đường, rõ ràng có người cố tình bôi nhọ cậu!” Lâm Lị giận dữ nói.

Tôi biết.

Và tôi đoán được là ai.

Mẹ của Yến Liệt.

Vì muốn tôi rời xa anh, bà ta đúng là không từ thủ đoạn.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên—là cuộc gọi từ phòng nhân sự.

“Đường Đường, mời cô lập tức đến phòng nhân sự một chuyến.”

17

Trong phòng làm việc của trưởng phòng nhân sự, không khí căng như dây đàn.

Ngoài quản lý nhân sự, phu nhân Yến cũng có mặt.

Bà ngồi trên sofa, ung dung nhấp trà, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt lạnh lùng.

“Cô Đường,” giọng quản lý nghiêm trọng, “bài đăng trên diễn đàn, chắc cô cũng thấy rồi chứ?”

“Việc này đã gây ảnh hưởng rất xấu đến hình ảnh công ty.”

“Ban lãnh đạo rất coi trọng sự việc. Hy vọng cô có thể giải thích.”

Tôi liếc nhìn phu nhân Yến, thấy bà ta đang mỉm cười đắc ý.

“Tất cả đều là bịa đặt.” Tôi bình tĩnh nói.

“Bịa đặt? Có hình có chứng mà cô còn nói là bịa đặt?” Bà ta đặt tách trà xuống, chậm rãi lên tiếng.

“Vài bức ảnh chụp lén ở góc mờ ám mà cũng muốn định tội tôi?” Tôi phản bác.

“Hơn nữa, người chụp những tấm ảnh đó đã xâm phạm quyền riêng tư và hình ảnh cá nhân của tôi. Tôi có thể báo công an xử lý.”

Sắc mặt phu nhân Yến hơi cứng lại.

Quản lý nhân sự vội hòa giải:

“Đường Đường, không phải chúng tôi không tin cô. Nhưng chuyện này gây ảnh hưởng quá lớn…”

“Ảnh hưởng gì lớn?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa phòng.

Yến Liệt đẩy cửa bước vào, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.

Rõ ràng anh đã biết chuyện.

Anh sải bước đến cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, ánh mắt lạnh như băng quét qua quản lý và phu nhân Yến.

“Tổng giám đốc Yến, là như thế này…” Quản lý mồ hôi túa ra trán.

“Bài đăng tôi đã cho người gỡ xuống rồi.” Anh lạnh lùng ngắt lời. “IP người đăng cũng đã được tra ra.”

Anh quay sang phu nhân Yến, ánh nhìn sắc như dao.

“Mẹ, chuyện này… mẹ có định giải thích gì với con không?”

Phu nhân Yến không ngờ anh lại đối đầu trực diện, mặt lúc trắng lúc xanh.

“Yến Liệt! Con nói kiểu gì vậy? Mẹ làm thế cũng là vì tốt cho con! Cái con bé đó—”

“Cô ấy là bạn gái con!” Giọng anh vang dội, không thể phản bác.

“Là người con đã chọn, không đến lượt ai bàn ra tán vào!”

“Ai dám động đến cô ấy—chính là đối đầu với Yến Liệt này!”

Anh nắm tay tôi, quay người bước thẳng ra khỏi phòng.

“Yến Liệt! Con đứng lại đó cho mẹ!” Tiếng gào giận dữ của phu nhân Yến vang lên phía sau.

Anh không hề dừng bước.

Ra khỏi phòng nhân sự, anh kéo tôi vào lối thoát hiểm.

Đột ngột đè tôi lên tường, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn này đầy giận dữ, đầy căng thẳng, đầy sợ hãi lẫn yêu thương.

“Tại sao không nói với anh ngay từ đầu?” Anh tựa trán vào trán tôi, giọng run nhẹ.

“Em…”

“Đường Đường, nhớ kỹ cho anh!” Anh nâng mặt tôi, ánh mắt nghiêm nghị.

“Em là người của anh!”

“Dù trời có sập, cũng là anh đứng ra gánh!”

“Từ nay về sau, có chuyện gì—phải là người đầu tiên nói với anh! Nghe rõ chưa?”

Nhìn bộ dạng vừa tức vừa lo của anh, bao nhiêu ấm ức trong lòng tôi bỗng tan biến sạch.

Tôi đưa tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh.

“Biết rồi, bạn trai.”

Anh sững người, rồi siết tôi càng chặt hơn.

【Hú hồn! Tưởng đâu cô ấy sẽ rút lui! Vợ đúng là tuyệt nhất!】

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)