Chương 4 - Bí Mật Của Dì Tô

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

“Thứ nhất, Minh Triết không hề gầy. Sáu tháng nay nó cao thêm ba phân, cân nặng cũng tăng, khỏe mạnh vô cùng. Thứ hai, nó mặc đồ thoải mái là được. Con nít mà, suốt ngày chạy nhảy, ai lại bắt mặc vest, thắt cà vạt, khó chịu lắm.”

Lâm Vi bị thái độ kiểu “cá chết chẳng sợ nước sôi” của tôi làm cho nghẹn lời, đôi mày liễu dựng thẳng:

“Thoải mái? Nó là người thừa kế nhà họ Thẩm! Thứ nó cần là sự thể diện và sự xuất sắc! Không phải thoải mái!”

“Ồ.” Tôi gật đầu tỏ ý đã nghe, “Còn về mấy khóa học… Piano nó vẫn tập, thích thì đàn nhiều, không thích thì đàn ít. Cưỡi ngựa á? Nó bảo trại ngựa hôi quá, không thích, tôi bàn với Thẩm Dực rồi, bỏ. Tiếng Pháp thì…” Tôi nhún vai, “Nó tự chọn cờ vây với lập trình, học say mê lắm. Tôi thấy thế là tốt.”

“Cô thấy tốt?” Giọng Lâm Vi vút cao tám độ, bén nhọn châm chọc:

“Cô là cái thứ gì mà thấy tốt thì có ích? Tương lai của Minh Triết, đến lượt cô quyết định sao? Một thứ đàn bà chẳng ra gì như cô, hiểu cái gì gọi là giáo dục tinh anh? Cô chỉ biết biến nó thành một kẻ vô dụng, y như cô thôi!”

Lời này đúng là khó nghe.

Tôi thấy nắm tay nhỏ xíu của Minh Triết siết chặt, cả người khẽ run.

Tôi đặt lõi táo xuống, vỗ tay phủi vụn, đứng dậy đi thẳng đến trước mặt Lâm Vi.

Tôi thấp hơn cô ta một chút, lại mặc đồ ở nhà với dép lê, khí thế thua hẳn. Nhưng tôi chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô ta — trong đó không có giận dữ, không có sóng gió, chỉ là một loại bất đắc dĩ… giống như đang nhìn một đứa trẻ ngang ngược gây chuyện.

“Cô Lâm giọng tôi vẫn đều đều, không nhanh không chậm,

“Minh Triết là một con người, không phải cái máy để lập trình. Nó có quyền thích gì, không thích gì, và được nói ra. Là… ừm, một trong những người giám hộ hiện tại của nó, trách nhiệm của tôi là để nó lớn lên khỏe mạnh, an toàn, vui vẻ — chứ không phải nhét nó vào cái khuôn gọi là ‘tinh anh’, đến nỗi nghẹt thở.”

Tôi chỉ lên cầu thang:

“Nó vừa đàn bản nhạc kia, do chính nó chọn, tập cả tuần. Dù vẫn còn vấp, nhưng nó đàn trong vui vẻ. Thế chẳng tốt hơn là đập phím đàn trong đau khổ chỉ vì chạy theo chứng chỉ sao?”

Tôi lại chỉ vào đống lego còn ngổn ngang trên thảm:

“Con tàu vũ trụ kia, nó tự thiết kế, tự lắp hai ngày. Trong sách hướng dẫn không hề có mẫu đó, nhưng đó là sáng tạo của nó. Thế chẳng đáng giá hơn việc lặp đi lặp lại rập khuôn hàng nghìn lần sao?”

Cuối cùng, tôi nhìn sang khuôn mặt đang căng cứng của Minh Triết:

“Nó chỉ gọi tôi là ‘Ê’, nhưng nó sẽ chia sẻ niềm vui khi qua được màn game, sẽ hỏi tôi cách đánh, và khi tôi xem phim khóc bù lu bù loa, nó sẽ lặng lẽ đưa khăn giấy cho tôi. Cô Lâm cô nghĩ một ‘kẻ vô dụng’ thì có thể khiến nó thoải mái như vậy sao?”

Lâm Vi bị tôi chặn cho á khẩu, mặt tái đi, lồng ngực phập phồng, móng tay sơn bóng chỉ thẳng vào tôi:

“Cô… cô ngụy biện! Cô vô trách nhiệm! Cô đang hủy hoại con tôi! Tôi phải tìm Thẩm Dực! Tôi phải đưa Minh Triết đi! Tôi không thể để nó bị hỏng trong tay loại người như cô!”

“Ồ, vậy thì cô đi tìm đi.” Tôi nhún vai, mặt tỉnh bơ, lại ngồi phịch xuống sofa, cầm remote đổi kênh:

“Điện thoại của Thẩm Dực cô có mà. Muốn thay đổi quyền nuôi dưỡng thì ra tòa, bàn với luật sư. Còn bây giờ…” Tôi chỉ tay về phía cửa, giọng rốt cuộc cũng nhuốm chút mất kiên nhẫn,

“Chúng tôi đang xem show. Cô làm ơn nhỏ giọng lại, hoặc… ra chỗ khác mà cãi.”

“Cô–!” Lâm Vi tức đến run cả người, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng méo mó hẳn. Có lẽ cả đời cô ta chưa từng gặp loại đối thủ nào “dầu không ăn, lửa không cháy, dao gọt không vào” thế này.

Cô ta đột ngột quay sang Minh Triết, giọng vừa là mệnh lệnh vừa là hoảng loạn không dễ nhận ra:

“Minh Triết! Đi với mẹ! Rời khỏi cái nơi ma quỷ này! Mẹ đưa con ra nước ngoài, nhận giáo dục tốt nhất!”

Minh Triết ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt giận dữ của mẹ ruột, rồi lại nhìn tôi — đang nửa nằm nửa ngồi, mặt mũi toàn bộ viết rõ mấy chữ: “Tùy các người, đừng làm phiền giờ xem show của tôi.”

Nó im lặng mấy giây, sau đó làm một chuyện mà tất cả đều không ngờ đến.

Nó gạt tay Lâm Vi ra, lặng lẽ đi về phía tôi, ngồi xuống ngay trên thảm, cầm một miếng lego lên, cúi đầu lắp ráp. Bóng lưng nhỏ bé toát ra một sự bướng bỉnh trầm lặng — cũng là một sự lựa chọn.

Sắc mặt Lâm Vi lập tức trắng bệch, máu rút sạch.

Cô ta nhìn chằm chằm Minh Triết, rồi lại nhìn tôi, trong ánh mắt chất đầy kinh ngạc, phẫn nộ, xen lẫn cả nỗi đau bị phản bội.

“Được… được lắm! Thẩm Minh Triết! Con cứ chờ đấy!”

Cô ta ném lại một câu, giày cao gót dậm cộp cộp, mang theo mùi nước hoa nồng nặc, tức giận rời đi, đóng sầm cửa sau lưng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)