Chương 4 - Bí Mật Của Ca Ca
Hương Nhi lập tức hoảng hốt, hai tay xoắn lại vào nhau:
“Tiểu… tiểu thư, phủ tướng quân chúng ta… là muốn mưu phản sao?”
Ta vội vàng bịt miệng nàng:
“Đừng nói bậy! Hắn rơi xuống nước, ta mới tiện nhảy xuống cứu người chứ!”
Hương Nhi chợt hiểu ra, vỗ đùi đánh đét:
“Cao tay thật! Ân cứu mạng, chẳng phải nên lấy thân báo đáp sao?!”
Không tệ không tệ, trong lòng ta thầm đắc ý.
Cứu hắn một mạng, để hắn lấy thân báo đáp cho ca ca ta —
yêu cầu này… cũng đâu quá đáng?
……
Cơ hội đến nhanh hơn ta tưởng.
Trưởng công chúa mở xuân yến tại Đông Hồ —
ha, Đông Hồ! Nước nhiều, tiện làm việc!
Để lúc xuống nước cứu người được gọn gàng,
ta đặc biệt thay một bộ kỵ trang sẫm màu, mặt mộc không trang điểm, tóc buộc cao thành đuôi ngựa.
Đứng bên hồ Đông Hồ một cái — hừ, đúng là gà giữa bầy hạc.
Xuân yến hôm nay, các tiểu thư thế gia ai nấy đều tranh kỳ đua diễm,
mặc sao cho tiên khí thì mặc.
Ta liếc nhìn quanh một vòng, hoa mắt đến mức hoa rối dần mê người.
Đặc biệt là Tam công chúa được mọi người vây quanh,
trên người khoác kim ti ngư sa,
dưới ánh nắng chiếu rọi, ánh vàng lấp lánh, như tiên nữ giáng trần.
Ta xoa xoa đôi mắt bị chói lóa, lặng lẽ lùi nửa bước.
“Lý Đường Đường, ngươi trốn cái gì?”
Tam công chúa liếc mắt đã bắt được ta, chỉ vào y phục của ta, nghiêm giọng quát:
“Yến tiệc của Hoàng cô mẫu, ngươi mặc cả người một màu đen, là cố ý xui xẻo hay khinh nhờn hoàng ân?”
Haiz, chọc ai không chọc, lại chọc đúng ta.
Ta lập tức cúi đầu, trong giọng nói cố nặn ra ba phần nghẹn ngào, bảy phần tủi thân:
“Thần nữ vì trong lòng nhớ nhung huynh trưởng, không còn tâm tư trang điểm…”
Bốn phía lập tức lặng đi.
Ánh mắt mọi người đều mềm xuống, nhuốm vẻ cảm thông.
Phải rồi, huynh trưởng đang nơi biên cương chinh chiến,
muội muội thì đúng độ tuổi yêu kiều,
vậy mà lo lắng đến mức ngay cả xiêm y cũng chẳng buồn để tâm…
Thật đáng thương, ai nỡ trách móc đây?
Ngay cả Trưởng công chúa cũng động lòng, dịu giọng an ủi ta:
“Lý cô nương chớ quá lo lắng, Lý tướng quân dũng mãnh, ắt sẽ bình an trở về.”
Nói xong, bà quay sang dặn dò cung nữ:
“Vào kho lấy hai xấp vân cẩm, sau yến tiệc đưa cho Lý cô nương mang về.”
Hê— mẹ của Thẩm Nghiễn, đúng là người hiểu chuyện!
Đang nói thì một tiếng “khai yến rồi!” vang lên.
Một chiếc hoa phường ba tầng chậm rãi cập bờ.
Mọi người đồng loạt đứng dậy.
Trưởng công chúa vẫy tay gọi ta, ta lập tức ngoan ngoãn theo lên,
coi như không nghe thấy phía sau Tam công chúa nghiến răng mắng khẽ một tiếng “tiện nhân”.
Mới thế đã tức rồi à?
Đừng vội, lát nữa còn tức hơn cơ!
7
Yến tiệc của Trưởng công chúa,
vị trí ngồi thể hiện rõ ràng địa vị các phủ trong kinh thành.
Phủ tướng quân tuy không còn hưng thịnh như xưa,
nhưng nhờ ca ca ta chinh chiến lập công, chỗ ngồi vẫn tính là khá cao.
Chỉ là hôm nay, ta không định ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của nhà mình.
Ta liếc một vòng, ánh mắt dừng lại nơi Thẩm Nghiễn đang ngồi phía dưới Trưởng công chúa.
Ra hiệu cho Hương Nhi một cái, nàng hiểu ý, lặng lẽ xin từ cung nữ một chiếc ghế.
Ta xuyên qua đám đông giữa yến tiệc, thẳng tiến đến trước mặt Thẩm Nghiễn.
Hương Nhi tay chân lanh lẹ, “choang” một tiếng đặt ghế xuống bên cạnh hắn —
Thẩm Nghiễn còn chưa kịp phản ứng, ta đã ngồi vững vàng xuống.
Bốn phía lập tức vang lên một loạt tiếng hít khí nén lại.
Thẩm Nghiễn vì Trưởng công chúa còn ở đó, không tiện phát tác,
chỉ có thể hạ giọng quở trách:
“Đường Đường, đừng hồ đồ, mau về chỗ của mình.”
Ta giận dỗi quay mặt đi, giả vờ như không nghe.
Giọng hắn nặng thêm vài phần:
“Nam nữ bảy tuổi đã khác chiếu, quy củ ta vừa dạy ngươi mấy hôm trước, quên sạch rồi sao?”
Ta nặn ra hai giọt nước mắt, ngẩng mặt trừng hắn:
“Đó là quy củ của nhà họ Thẩm các ngươi!”
“Ở nhà họ Lý chúng ta, ca ca phải lúc nào cũng bảo vệ muội muội!”
Thẩm Nghiễn nhíu chặt mày:
“Đây là đạo lý gì? Ngày thường ngươi làm loạn trong phủ thì thôi, hôm nay là trường hợp thế này, ta không thể dung túng cho ngươi…”
Ta bỗng đưa tay, dưới bàn nhẹ nhàng kéo lấy góc tay áo hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Ngươi đã hứa sẽ chăm sóc ta mà… vừa nãy ta suýt bị người ta bắt nạt chết rồi, ngươi ở đâu chứ?”
“Làm ca ca gì mà như thế…”
Thẩm Nghiễn sững người:
“Ai bắt nạt ngươi? Có bị thương không?”
“Thế thì không, may nhờ Trưởng công chúa đứng ra phân xử.”
Ta nắm tay áo hắn lắc lắc,
“Thân mẫu của Nghiễn ca ca thật tốt, người đẹp lòng thiện…”
“Ta từ nhỏ đã mất mẹ, đã là ca ca của ta rồi…
có thể cho ta mượn luôn cả mẫu thân được không?”
Không biết có phải ảo giác hay không, đáy mắt Thẩm Nghiễn thoáng tối đi trong chớp mắt.
Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng:
“Ngoan ngoãn ngồi yên, đừng gây chuyện.”
8
Món ăn trong phủ Trưởng công chúa quả nhiên hợp khẩu vị ta.
Đặc biệt là món thịt bò nướng, chậc, thơm đến mức hồn vía cũng bị câu mất.
Đầu bếp còn chu đáo vô cùng, mỗi bàn đều bố trí một trù nương,
cắt tại chỗ, nướng tại chỗ, bưng lên vẫn còn nghi ngút khói.