Chương 1 - Bí Mật Của Bà Nội

Sau nhiều năm được chăm sóc cẩn thận, cơ thể và xương cốt của bà vẫn còn tốt lắm.

“Mẹ tự có suy tính tháng này sẽ đến nhà ai.”

Bà nói xong câu đó thì không ai dám lên tiếng nữa.

Cãi lại người lớn tuổi là điều cấm kỵ.

Trên bàn ăn, mọi người cứ liên tục gắp đồ ăn cho bà và nói lời ngon tiếng ngọt với bà.

Anh chị em họ trìu mến gọi bà nội, bà ngoại vô cùng thân thiết, bà cong môi tận hưởng niềm hạnh phúc gia đình.

Chỉ có một mình tôi cứ im lặng gắp thức ăn mà không tham gia vào khung cảnh gia đình hạnh phúc này.

Mẹ lén véo cánh tay tôi, liếc mắt ý bảo tôi đi gắp đồ ăn cho bà.

“Ấy chà, rồng phượng thì lại sinh ra rồng phượng, chuột mà sinh con thì chỉ biết đào hố thôi. Lão Nhị à, em nhìn xem con gái em vô tâm thật. Lòng hiếu thảo của em cũng chỉ đến thế mà thôi!”

Bác gái cả của tôi rất tinh mắt, cao giọng nói.

Lập tức ánh mắt của tất cả những người ở trong phòng đều đổ dồn về phía tôi, trong đó có cả đôi mắt dữ tợn của bố tôi.

Tôi là người kỳ quặc nhất trong nhà này, đối với bà nội tôi chỉ lễ phép một cách khách sáo.

Điều này bị coi là bất kính với người lớn tuổi.

Vì lý do đó mà bố mẹ tôi thường xuyên bị bác cả và cô tôi chế giễu, còn bà thì một năm rất ít khi ở nhà chúng tôi.

Bố thường mắng tôi là đồ sao chổi cản đường ông kiếm tiền.

“Nguyệt Nguyệt, tới đây dập đầu xin lỗi bà mau lên!”

Sắc mặt bố tôi rất khó coi, hét gọi tôi đến.

Theo quy định của gia đình này, người trong nhà phải dập đầu xin lỗi bà.

Lần này, tôi bị bắt dập đầu rất mạnh đến độ trán bị bầm tím, tất cả đều là thành quả của bố tôi.

“Ây da, chỉ là một đứa con nít thôi, lão Nhị làm quá rồi đó!”

Bà hiền từ đưa tay chạm vào đầu tôi, đầu tôi hết đau ngay lập tức.

Bố mẹ còn đang bận rộn cố rặn ra nụ cười.

“Mẹ nghe nói lão Nhị đã chuyển đến nhà mới. Mẹ định qua đó một thời gian, thử cái đệm mua ở nước ngoài.”

Bố mẹ tôi vui mừng khôn xiết.

Gia đình bác cả với cô út nhìn nhau, cảm thấy bực bội vô cùng.

Nhất là bác gái cả, không ngờ một câu nói muốn giáng họa xuống nhà tôi mà lại thành làm phúc, không dám nhìn thẳng ánh mắt trách móc của bác cả.

2.

Vừa về đến nhà, mẹ đã sai người dọn dẹp phòng bà nội cho cẩn thận.

Phòng ngủ lớn nhất trong biệt thự nhà tôi được dành riêng cho bà nội.

Phòng hướng về phía Nam, rộng rãi sáng sủa, chi phí trang trí cao gấp ba lần các phòng ngủ khác.

Dù bà không hay ở nhà tôi lắm nhưng phòng bà vẫn phải dùng đồ tốt nhất.

“Tôi sẽ nhờ người đem thuốc bổ tới.”

Bố mẹ tôi liên tụcj gọi điện thoại, chẳng mấy chốc phòng khách đã ngập đồ ăn ngon, bảo mẫu vừa dọn dẹp vừa toát mồ hôi.

“Không biết bên bố con thế nào rồi.”

Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ chờ bà nội tới thôi.

Để tránh cho bà nội bị bác cả và cô út ngăn cản, bố mẹ tôi chia thành hai đường, mẹ tôi về nhà thu xếp, còn bố tôi phụ trách ở nhà bác cả để ổn định lòng quân.

“Cười tươi lên xem nào! Miệng phải ngọt một chút! Học Trình Thụ với Tống Linh kìa, hai đứa chúng nó thật là người tình cảm. Chẳng trách bà nội thích hai đứa nó đến thế.”

Trình Thụ là anh họ của tôi, cũng là trưởng nam của dòng họ, năm nay anh ấy khởi nghiệp rất thành công, là tài năng trẻ triển vọng nhất thành phố.

Tống Linh là chị họ của tôi, mới vừa được nhận vào một trường danh giá.

Đây đều là quà của bà nội, để đáp lại mấy cái miệng ngọt như bôi mật của họ.

Trái lại, từ khi còn bé tôi chỉ muốn cái phong bao đỏ của bà, còn lại không muốn có thành tích, tiền đồ hay phú quý nào.

“Sinh ra cái đồ đầu gỗ thì có ích lợi gì? Không được một chút tài lộc nào!”

Tôi là đứa kém cỏi nhất nhà và là đứa cháu gái bà nội không yêu quý nhất.

Nhưng tôi vẫn nhớ mấy cái kẹo mút mà bà cho tôi khi còn bé và mỉm cười trìu mến với tôi.

“Nguyệt Nguyệt, bà nội sẽ dành cho con những thứ tốt nhất.”

Sau này, bà tôi cũng không còn hay cười nữa, bà có thêm nhiều con cháu cần được bà thương yêu, thiếu tôi cũng không sao.

Tôi cũng chủ động xa lánh bà hơn.

Bởi vì, tôi đã phát hiện ra bí mật của bà.

3.

Năm năm trước, bà không phải là báu vật gì cả.

Bà là người bị cả ba gia đình ghét bỏ.

Khi đó, bố mẹ tôi mở một nhà hàng nhỏ, thường hay đi sớm về khuya.

Bác cả là người đàn ông thuộc tầng lớp lao động bình thường.

Cô út vắt cạn ít tiền tiết kiệm cuối cùng của bà tôi để mua nhà.

Cuộc sống của mọi người đều không giàu có gì, chẳng ai muốn nuôi mẹ già mà đôi mắt đã không còn nhìn thấy rõ.

Ngay cả khi người mẹ già này đã dốc hết tất cả mọi thứ mà bà có cho ba người con.

Ba gia đình thường xuyên cãi vã ầm ĩ, thậm chí là xảy ra xô xát chỉ vì chuyện nuôi mẹ già.

“Nhà tôi bao nhiêu việc, làm gì có thời gian mà chăm mẹ! Cô lừa tiền mẹ, sao cô không nuôi mẹ đi?”

“Tôi là con gái thì có nghĩa vụ gì? Các anh là con trai của mẹ đấy, tại sao tôi phải nuôi mẹ? Anh cả chăm sóc mẹ vợ tốt như thế chẳng phải chỉ vì số tiền sau khi bà ta ch//ết để lại sao? Mẹ chúng ta thì chẳng có cái gì cho anh nên anh mới không muốn nuôi mẹ đúng không?”

“Chúng tôi còn không nuôi nổi cái thân đây, làm sao mà nuôi mẹ được!”

“Aaa, cái bà già mãi chưa chịu ch//ết này!”

...

Bà nội mắt kém nhưng tai vẫn còn tốt lắm, khi nghe con bà gọi bà là bà già mãi chưa chịu ch//ết, bà có thể nghe rất rõ ràng.

Khi tôi còn bé, bà thường hay lau nước mắt nhưng không bao giờ quên cho tôi một cây kẹo mút.

Trong số các cháu của bà, tôi là người duy nhất thân thiết với bà, các anh chị họ tôi không ưa gì bà và cũng chẳng thân thiết gì với bà, thậm chí khi đi ngang qua còn giả vờ bịt mũi.

Bà nội cứ như một con chó hoang, luân phiên hết nhà người này đến nhà người kia, may là bà không thể nhìn rõ, nếu nhìn thấy vẻ mặt các con lúc nào cũng mong bà ch//ết sớm đi sẽ càng buồn hơn.

Sau đó, mấy người này nghĩ ra một mưu kế.

Cố ý cho bà nội mỗi ngày chỉ ăn một bữa, thậm chí có hôm không cho bà ăn, bác gái cả với mẹ tôi còn hay nói lời độc địa với bà, còn bác tôi và bố thì giả điếc.

Tôi thường xuyên bị mẹ đánh vì tội ăn trộm bánh hấp cho bà nội ăn.

Một năm sau, kế hoạch của bọn họ đã thành công, bà nội chủ động đề nghị trở về quê sống một mình.

Một bà già gần như mù lòa, gầy gò trơ xương bị bỏ lại một mình ở quê tự sinh tự diệt.

Sau khi đi qua đoạn đường núi quanh co, bà nội trở về căn nhà đất của mình, những đứa con sợ phiền phức nên lập tức quay về mà không thèm dọn giường, trải chăn cho bà.

Bọn họ nói rằng ba tháng sau về nhặt x//ác cho bà dễ hơn.

Ba tháng sau, bác cả nhận được một cuộc gọi trong thôn.

Đó là điện thoại của bà, bà vẫn còn sống.

“Con cả à, đi mua xổ số đi con.”

Sau đó bà nói ra một dãy số.

Giọng của bà hùng hồn và khoẻ mạnh, cơ thể cũng có sức lực hơn trước.

Bà nội là người nông thôn gốc, vé số là gì cũng không biết.

Ma xui quỷ khiến thế nào, bác cả tôi lại đi mua vé số.

Rồi lại ma xui quỷ khiến thế nào, bác tôi lại thắng được 30 triệu.

Sau đó, bố tôi và cô út cũng đều nhận được cuộc gọi từ bà.

Tất cả những gì bà nói đều linh nghiệm.

Thăng quan tiến chức, làm giàu trong một đêm, đều nhờ vào một lời nói của bà nội.

Ngày hôm đó, cái thôn cũ kỹ lặng yên đã nhiều năm nay lại tràn ngập tiếng pháo nổ náo nhiệt.

Những đứa con hiếu thảo của bà năn nỉ bà lên thành phố với họ để hưởng phúc.

Chuyện này làm cho khắp vùng xôn xao, bọn họ đều nói nhà họ Trình sinh ra được ba người con vô cùng hiếu thảo.

Nhìn nụ cười trên gương mặt của bà, tôi cảm thâý thật xa lạ.

Đột nhiên bên tai tôi truyền đến mấy câu nói.

“Đừng ước điều gì với bà nội, nếu không con sẽ mất mạng!”

“Trên đời này không có gì gọi là cho không. Mọi điều bọn họ mong muốn đều phải trả giá bằng chính tuổi thọ của mình.”

Hiện tại, bác cả tôi vẫn đang hỏi bà về chuyện đầu tư.

Còn em họ tôi nhào vào vòng tay của bà nói ra nguyện vọng muốn được đậu vào một trường đại học tốt.

4.

Bà nội được bác cả và cô út hộ tống đến tận nhà của chúng tôi.

Trước khi đi, bác cả thì thầm với bà nội đừng quên đến lễ cưới của cháu trai lớn.

Anh họ tôi hiện đang theo đuổi con gái của một đại gia giàu có.

Bố của cô gái này là người đứng đầu trong lĩnh vực bất động sản, nếu có thể làm thông gia của gia đình này thì việc đầu tư của bác cả tôi sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Tuy nhiên, cô gái đó luôn tỏ ra lịch sự và xa cách với anh họ tôi.

“Mẹ à, mẹ là bà nội của nó, là mẹ của con, mẹ phải giúp bọn con.”

Từ khi mọi người có cuộc sống sung túc, cơm ăn áo mặc không thiếu, miệng vàng của bà nội lại càng ít mở ra.

Đôi khi bố tôi và những người khác cố gắng hết sức cũng khó để bà nói ra được một câu nào.

Họ đòi hỏi nhiều đến nỗi bà nội không thể đáp ứng hết được.

“Mẹ suy nghĩ thêm chút đã …”

Thấy bà nội vẫn không chịu nói, bác cả và anh họ tôi lập tức quỳ xuống trước mặt bà.

“Bà nội!”

“Nhà anh cả nhiều thủ đoạn như thế, bảo sao họ lại giàu nhất.”

Mẹ tôi đứng bên cạnh nhỏ giọng thì thầm.

Mấy năm nay, cả gia đình bác cả đưa ra rất nhiều yêu cầu, bà nội đều đồng ý.

Điều này làm mẹ tôi và cô út không hài lòng, bởi lẽ hai vợ chồng bác cả từng là người đối xử độc ác nhất đối với bà.

Bác tôi thậm chí còn từng nghĩ đến chuyện bỏ bà nội bên ngoài cho ch//ết cóng.

“Cháu đã chắc chưa?”

Đối mặt với người cháu nước mắt nước mũi ròng ròng đang quỳ trước mặt, bà nội cuối cùng cũng mủi lòng hỏi.

Anh họ gật đầu chắc nịch.

“Ba ngày nữa con bé sẽ bị lạc khi leo núi, cháu đi tìm nó đi.”

Anh họ lấy điện thoại ra xem, thấy bài đăng của cô gái kia thông báo ba ngày nữa cô ấy sẽ đi leo núi.

“Bà nội, bà đúng là bà nội tốt của cháu!”

Cả nhà lập tức khôi phục hình ảnh gia đình vui vẻ hòa thuận.

Chỉ có tôi nhìn thấy.

Con số trên đầu anh họ lại giảm đi 10.

Số còn lại là 40.

Năm nay anh họ 28 tuổi.

Đây là những con số còn lại trên đầu các thành viên khác trong gia đình.

Bác cả tôi là 55 tuổi, năm nay 53 tuổi.

Bố tôi là 65 tuổi, năm nay 48 tuổi.

Cô út tôi là 70 tuổi, năm nay 45 tuổi.

Chị họ của tôi là 65 tuổi, năm nay 22 tuổi.

Chỉ những người thân mang trong mình dòng m//áu của bà nội mới có thể thực hiện việc đổi tuổi thọ để điều ước thành hiện thực.

“Con sắp tốt nghiệp rồi, tìm bà nội cầu xin việc làm đi!”

Mẹ tôi nhắc lại lần nữa.

Tôi nhìn bà đang được những khuôn mặt tươi cười vây quanh, khóe miệng bà cười như không cười, đôi mắt đục ngầu nheo lại thành một khe hở.

Thân thiết nhưng lại quỷ dị.

5.

Chớp mắt đã đến sinh nhật của bà nội.

Những năm trước sinh nhật bà chỉ là tiệc gia đình nhưng năm nay lại rất long trọng.

Bác cả vung tay bao trọn khách sạn tốt nhất vùng để tổ chức một sự kiện hoành tráng.

Mời tất cả người thân và bạn bè cùng đến chung vui.

Bên trong khách sạn rất náo nhiệt.

Cô út kéo bố tôi thì thầm.

“Lần này anh cả lại chiếm ưu thế rồi, chúng ta đều là con của mẹ, vì sao chuyện gì cũng ưu tiên cho anh ta? Trước đây lúc mẹ không có gì, anh ta là người đầu tiên nói không muốn nuôi mẹ!”

“Haizz, đúng là, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, mẹ ngày trước quần áo rách rưới mười mấy cái lỗ, chỉ có em là mua cho mẹ đồ mới!”

Bộ quần áo đó là loại bán đầy ngoài đường, chất liệu thô ráp, giá cả không bằng một phần năm quần áo của chị họ tôi.

Nó cũng là bộ đồ duy nhất cô út tôi mua cho bà nội mấy năm trước, sau này cô hay nhắc đến bộ đồ đó như một cách thể hiện lòng hiếu thảo của mình.

“Chỉ cần mẹ vui vẻ thì chúng ta nói cái gì chẳng được, lát nữa chúng ta qua chúc mừng mẹ đi. Có thể hôm nay mẹ vui sẽ lại nói chuyện tốt gì đó thì sao!”

Bố tôi thuyết phục cô út, hai người nhanh chóng quây quần bên bà.

Con số trên đầu cô út lại rung lên, tôi biết hôm nay giấc mơ của cô sẽ thành sự thật.

Mấy năm nay cô út của tôi cũng nhận được không ít, nhờ lòng hiếu thảo của một bộ quần áo mà cô một đường đi thẳng đến chức quản lý, chị họ cũng trở thành con nhà người ta được nhận vào một trường danh giá từ khi còn bé.

Đúng lúc này, anh họ tôi lại kéo bạn gái tới giới thiệu với bà nội.

Đó là Trương Ý, con gái của ông trùm bất động sản.

“Bà ơi, cháu dâu của bà đẹp lắm đúng không?”

Ngày hôm đó Trương Ý lạc đường khi đang leo núi, anh họ tôi từ trên trời rơi xuống cứu cô ấy, anh cõng Trương Ý suốt ba tiếng bất chấp vết thương ở chân, cuối cùng cũng chiếm được trái tim của người đẹp.

Hôm nay bác cả tổ chức tiệc chủ yếu là để chiêu đãi thông gia tương lai.

Bà nội chỉ là một cái cớ.

6.

Để tích đức cho bà nội, bác cả của tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho người vô gia cư trên phố.

Nhất định phải là người thân của bà phát thức ăn mới được.

Tôi là người phải nhận nhiệm vụ này.

“Mày là đứa ngu xuẩn nhất, bà nội không thích mày, bọn tao để mày đi tích đức cho bà nội, cũng là để cho mày thể hiện lòng hiếu thảo với bà đấy.”

“Người ngu làm nhiều cho khôn ra. Chị cũng chỉ có thể giúp mày đến thế thôi.”

Anh họ và chị họ đứng ở cửa cười nhạo tôi.

Không sao, tôi cũng lười ở đó xem những người toàn đạo đức giả diễn trò.

Bánh thọ trong hộp căng tròn, gần bằng một cái bánh ngọt lớn, dưới đáy hộp ghi ngày sinh của bà, phía trên có ghi dòng chữ “sống lâu trăm tuổi, phúc trạch vô biên.”

Thật mỉa mai làm sao!

Trước đây họ hận bà nội sao không ch//ết sớm một chút, thậm chí nhìn bà một cái cũng thấy xui xẻo.

Bây giờ lại đi cầu trời khẩn Phật cho bà sống lâu trăm tuổi.

Mấy năm qua, trong nhà xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất, chỉ có sự tham lam và ích kỷ mãi trường tồn không thay đổi.

Đây là nơi tập trung của người vô gia cư trong thành phố, nên tôi dẫn theo vệ sĩ đi phát đồ ăn cùng tôi.

Khi chỉ còn một hộp thức ăn cuối cùng, tôi gặp một ông chú vô gia cư đang tắm nắng.

Nhìn ông ấy rất khác biệt với người khác.

Ông ấy đeo chuỗi hạt gỗ đàn hương quanh cổ và cổ tay, cơ thể thoang thoảng mùi tro hương.

“Cô bé, người tổ chức đại thọ này là gì với cháu?”

Hai mắt đang nhắm chặt của ông ấy chợt mở ra khiến tôi giật mình.

“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 75 của bà nội cháu. Gia đình cháu đang làm việc thiện tích đức cho bà.”

Ông chú kia cầm hộp thức ăn, đưa lên mũi ngửi kỹ rồi cau mày.

Trong mắt ông ấy đầy nghi ngờ nói:

“Không đúng, không đúng, bà lão này cuộc đời gặp nhiều đau thương trắc trở, con cái thì bất hiếu, làm gì có phước?”

“Ông nói cái gì đấy? Không ăn thì đưa đây!”

Người vệ sĩ giận dữ hét lên, muốn giật lại hộp thức ăn nhưng anh ta bị tôi ngăn lại.

Họ đều được thuê sau khi gia đình bác cả tôi phất lên, khi đó tiếng lành nhà tôi đã được đồn xa.

Trong mắt họ, bà nội là bà lão hạnh phúc nhất trần đời, là ngôi sao may mắn, kiếp trước đã làm nhiều việc tốt, kiếp này có con vô cùng hiếu thảo.

Không ai nhắc tới chuyện ngày xưa, tựa như cơm thiu đã th//ối rữa, một nắm bụi đất đã được chôn vùi từ lâu.

“Chú ơi, chú còn thấy gì nữa?”

Tôi bảo vệ sĩ đứng ra xa, sau đó tới gần thấp giọng hỏi.

“Cháu nói năm nay bà cháu đã 75 tuổi rồi? Nhưng xét theo ngày sinh thì bà ấy chỉ sống được 70 tuổi, lẽ ra đã được chôn cất từ 5 năm trước rồi.”

Lời của ông chú này làm sống lưng tôi lạnh toát dưới nắng xuân ấm áp.

Cách đây 5 năm, bà nội bị đuổi về quê để tự sinh tự diệt.

Theo lời ông ấy thì khoảng thời gian đó bà phải ch//ết rồi.

Nghĩ kỹ lại thì sau khi bà nội về quê, tính tình của bà không chỉ thay đổi mà cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn rất nhiều.

Thậm chí mẹ tôi còn nói không khí của vùng nông thôn thật tốt, bà nội về quê ba tháng mà mặt mũi hồng hào hơn hẳn.

7

Khi tôi trở lại khách sạn, tiệc mừng thọ cũng sắp bắt đầu.

Dưới chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ là chiếc bánh 18 tầng cao 2 mét.

Bà nội được người dẫn chương trình dìu đi, vẻ mặt bà rạng rỡ, chia bánh cho con cháu.

“Mỗi lần chia bánh kèm theo một lời chúc phúc. Cảm ơn bà đã dành thật nhiều tình yêu thương cho con cháu!”

Người chủ tiệc là do bác cả sắp xếp, mỗi lời nói ra đều cố ý muốn bà nội mở miệng chúc phúc.

Con cháu của bà quỳ dưới đất, hai mắt sáng ngời, mong chờ bà nội thốt ra lời vàng ngọc.

Lần này bà nội rất hào phóng.

Bà chúc cho bác cả tiếp tục trở nên giàu có, cô út ngày càng thăng tiến, gia đình tôi kinh doanh ngày càng phát đạt.

Bà chúc cho anh họ tôi cả tình lẫn tiền đều vẹn toàn, chúc chị họ tôi học hành thành công, có một tương lai tươi sáng.

Nhưng khi bà đến chỗ tôi.

Nụ cười trên mặt bà đột nhiên tắt ngấm.

Bà chỉ từ từ đặt bánh vào tay tôi, nheo mắt một lần nữa rồi mỉm cười với tôi.

“Miếng bánh này ngon nhất đấy.”

“Chúc Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta sống lâu trăm tuổi.”

Khách khứa xì xào bàn tán.

“Chuyện đình nhà lão Nhị không được lòng bà cụ nhất hình như là thật đấy.”

“Những người khác đều được chúc danh lợi hoặc tiền tài nhưng duy nhất cô bé này lại chỉ chúc sống lâu trăm tuổi!”

Bác cả với cô út cười hả hê trên sự đau khổ của người khác, anh chị họ thì vô cùng đắc ý, còn vẻ mặt bố mẹ tôi lại rất khó coi.

Tôi nhìn nụ cười của bà nội, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc.

“Bà nội muốn dành cho Nguyệt Nguyệt những thứ tốt đẹp nhất trên đời.”

Tôi nhìn những con số trên đầu các thành viên trong gia đình giảm xuống vùn vụt.

Tôi chợt hiểu được ý của bà.

Ông chú ban nãy nói rằng trong hộp thức ăn phát dịp mừng thọ của bà có rất nhiều oán khí, những người có liên quan đến dịp mừng thọ lần này chắc hẳn đã bị oán linh nguyền rủa, tuổi thọ sẽ rất ngắn ngủi.

Mà quanh người tôi lại trong sáng sạch sẽ, không nhiễm chút bụi bẩn nào.

Điều này thật sự rất kỳ lạ.

Bà vẫn không hề thay đổi, bà vẫn là người thân tốt nhất của tôi.

Bà vẫn đang bảo vệ tôi bằng cách xa lánh tôi, không cho tôi bất cứ ân huệ nào, cũng không đáp ứng bất cứ mong ước nào của tôi.

Mắt tôi ngấn lệ, tôi quỳ xuống cúi đầu thật sâu.

“Cảm ơn bà nội!”

Sống thật lâu chính là tình yêu mà bà dành cho tôi.

8.

Ở nhà tôi được nửa tháng, bà đột nhiên nói muốn về quê.

Ở quê tôi rất ít người, chỉ có vài người già yếu ở đó.

Bố tôi và những người họ hàng khác mới được hưởng lợi từ tiệc mừng thọ của bà nên không thể đồng ý yêu cầu này ngay được.

Họ lo nhà cửa ở quê xuống cấp, gấp rút mời đội thi công về quê để tu sửa.

Nhà thì đã được sửa rồi đấy.

Nhưng lại phát sinh một vấn đề khác.

Ai sẽ về quê cùng với bà?

“Gần đây các hạng mục đầu tư của tôi tăng gấp đôi nên tôi không thể rời thành phố được đâu.”

Bác cả là người đầu tiên từ chối.

“Ông không thể đi à? Ông sợ đi rồi không ai nuôi mấy cô tình nhân của ông chứ gì? Ông đừng tưởng mấy chuyện xấu xa ông làm ở bên ngoài tôi không biết nhé!”

Bác gái cả chỉ vào bác tôi mắng mỏ. Hai năm nay, từ khi giàu lên, ông ta thường xuyên ra ngoài vào buổi tối và nuôi nhân tình ở bên ngoài.

Bác gái cả khóc lóc làm ầm lên, thậm chí còn đến gặp bà nội để đòi bà làm chủ cho nhưng không ai giúp cả.

Ngay cả con trai của bác cũng khuyên bác nên nhường nhịn.

Cô út nói bác cả là người tệ bạc với bà nhất, đây là quả báo của ông già xấu tính đó.

Anh họ tôi đang yêu đương nồng thắm nên không muốn theo bà nội về quê.

“Tôi mới được thăng chức, nhiều việc phải xử lý lắm, không có thời gian đâu, nhớ quê thật đấy. Trời ơi, tôi nhường cơ hội báo hiếu này lại đấy, lần sau không ai được giành với tôi đâu nhé!”

Cô út tôi nói thì nghe hay lắm, nhưng chúng tôi biết thừa để ăn mừng việc được thăng chức và tăng lương, cô út đã đặc biệt tự thưởng cho bản thân một chuyến du lịch nước ngoài.

Hôm qua cô còn hào hứng đến trung tâm thương mại để mua quần áo du lịch cơ mà.

Sau khi thấy ánh mắt của mẹ rơi lên người mình, chị họ lập tức nói luôn mình bận học nên không thể về quê được.

“Ấy, lúc lấy lòng bà cụ thì lời ngon tiếng ngọt câu sau hay hơn câu trước, nhưng đến lúc thật sự cần làm điều gì cho bà thì mấy người này nhanh chân chạy thật nhanh.”

“Cái nhà này đúng thật là đáng khinh!”

Mẹ tôi nghe ra ý trong lời họ nói, nhịn không nổi mà chế nhạo.

Mấy người bọn họ muốn ai đó trong gia đình tôi về quê cùng với bà.

Bà nội về quê, chẳng biết ngày nào mới quay lại, bình thường chạy qua chạy lại một chút còn được, nhưng nếu thật sự phải sống cùng bà ở cái vùng quê nghèo nàn nơi thâm sơn cùng cốc thì không ai muốn cả.

Ngay cả khi bọn họ đã có tiền bạc thoải mái, địa vị vững vàng.

Bố mẹ tôi cũng không muốn dành quá nhiều thời gian và sức lực cho bà.

Gần đây là dịp gặp gỡ cuối năm, tiệc cưới rất nhiều, nhà hàng của gia đình tôi làm ăn phát đạt như thế, bố mẹ tôi mỗi ngày đều ở nhà vui vẻ đếm tiền nên dĩ nhiên sẽ không đồng ý về quê cùng bà.

“Con sẽ đi.”

Tôi đứng dậy, chỉ bằnt ba từ đã kết thúc cuộc tranh cãi ồn ào này.

9

Khi chúng tôi trở về quê, cốp xe chật cứng đồ, còn có cả một xe tải đi theo sau nữa.

Bác cả tôi hào phóng đến mức đặc biệt chuẩn bị quà tặng cho cả làng.

Đường núi gập ghềnh, bỗng nhiên trong xe của bảo mẫu không biết là ai lên tiếng.

“Có mùi gì thế? Hôi quá đi.”

Mọi người đều hùa nhau bịt mũi bịt miệng, lấy khẩu trang ra đeo.

Bà nội nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không quan tâm đến, để bảo mẫu ân cần chăm sóc mình, thỉnh thoảng thì ho nhẹ một cái.

Tôi ngồi cạnh bà, rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra.

Mùi hôi thối này đến từ bà nội.

Mỗi lần bà ho, mùi lại càng nặng hơn.

Giống như là từ lục phủ ngũ tạng tuôn ra, cuồn cuộn không ngừng.

Cũng giống như một núi thịt thối rữa, khiến cho những người xung quanh nghẹt thở.

Trong sự hốt hoảng, lời nói của ông chú xa lạ ngày trước lại hiện lên trong đầu tôi.

“Cái x//ác không hồn tồn tại năm năm, cơ thể đã th//ối rữa, mùi tử khí lan ra khắp nơi.”

“Bà của cô nhất định đã dựa vào tà ma mà kéo dài mạng sống.”

Nhìn thấy bà nội vẫn bình tâm mà mọi người thì đang nôn khan liên tục.

Tôi dường như hiểu mục đích của việc trở về nhà lần này.