Chương 2 - Bí Mật Căn Nhà Thuê

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Đợi em lĩnh lương rồi em sẽ trả chị tiền.”

Là phụ nữ, tôi hiểu rõ cảnh sống một mình ngoài xã hội vất vả thế nào.

Vì thế, tôi không chỉ đồng ý cho thuê, mà còn ưu đãi đủ kiểu.

Thậm chí cả phí quản lý chung cư tôi cũng không để cô ta trả.

Mỗi năm sau Tết, cô ta đều mang đặc sản quê nhà đến biếu tôi.

Nếu không phải vì chuyện hôm nay, tôi vẫn sẽ nghĩ cô ta là người thật thà, biết ơn, sống tốt.

Ngược lại, chồng tôi lại không có ấn tượng tốt với cô ta.

Anh ấy thường nói: “Em vẫn nên cẩn thận với con nhỏ Triệu Vũ Vi đó, anh cứ thấy cô ta có gì đó không ổn.”

Mỗi lần nghe vậy, tôi đều bảo anh ấy nghĩ quá.

“Nhà có hỏng hóc, cô ấy đâu biết sửa, gọi em giúp thì có gì lạ đâu?”

Tôi còn dặn chồng cư xử với Triệu Vũ Vi cho tử tế, nếu ngại đến thì thuê thợ qua sửa là được.

Nhưng liệu anh ấy chỉ tránh mặt ngoài miệng thôi, còn sau lưng lại có gì mờ ám với cô ta không?

Tim tôi bắt đầu đập mạnh, linh cảm có chuyện không đơn giản.

Nếu thật sự chồng tôi ngoại tình, tôi phải làm sao đây?

Về đến nhà, chồng chủ động nhận lấy túi xách từ tay tôi.

“Sao mặt em thế kia? Con nhỏ Triệu Vũ Vi không chịu dọn à?”

Tôi đang giấu chuyện trong lòng, nhìn chồng quan tâm mà lại thấy nghi ngờ.

Tôi cố tình thử anh ta:

“Cô ta nói cô ta mang thai rồi, là con trai, còn bảo con gái mình — Đồng Đồng — không quý bằng con cô ta, kêu Đồng Đồng đừng giành với nó.”

Nghe xong, chồng tôi lập tức nổi điên, miệng chửi không ngớt, như không tiếc lời tục tĩu.

Vừa chửi, anh vừa rút điện thoại:

“Để anh bảo Hạo Tử một tiếng, con khốn đó dám nói thế về con gái mình như thế, anh cho người dạy cô ta một bài học không.”

Tôi vội vàng ngăn lại.

Lưu Hạo là bạn nối khố của chồng tôi, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân như anh em ruột.

Nhà Lưu Hạo mở quán bar, trong giới cũng quen biết rộng, đen trắng đều có chỗ dựa.

Hồi chúng tôi cưới, chính anh ta là người dẫn đoàn xe rước dâu.

Sau khi Đồng Đồng chào đời, anh ta thương con bé lắm, còn nhận làm con gái nuôi.

Nếu để Lưu Hạo biết chuyện này, Triệu Vũ Vi chắc chắn tiêu đời.

“Từ từ đã, đừng nóng.”

Chồng tôi nghe lời, dừng lại không gọi nữa, nhưng vẻ mặt vẫn tức giận.

“Vợ à, anh vẫn đang rất bình tĩnh đấy.”

Nghe vậy, tôi mới chắc rằng anh không có tình ý gì với Triệu Vũ Vi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, vừa buồn cười vừa muốn thở dài.

Sau đó tôi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra chiều nay khi đi gặp Triệu Vũ Vi,

đặc biệt là câu nói đầy ẩn ý cuối cùng của cô ta.

Nghe xong, chồng tôi liền hoảng hốt, vội vàng giải thích.

“Em đừng nghe cô ta nói bậy, toàn là bịa đặt! Anh ngày nào cũng chỉ đi làm rồi về nhà đúng giờ. Lần cuối cùng gặp riêng Triệu Vũ Vi cũng là năm năm trước, khi cô ta nói bóng đèn hỏng, nhất định bắt anh qua sửa.”

“Hôm đó đúng lúc em không ở nhà, anh nghĩ đó là căn nhà trước khi tụi mình cưới nên mới đồng ý qua xem. Ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy cô ta mặc mỗi mảnh vải rách nát, che chẳng nổi người. Anh sợ quá, chưa kịp bước vào đã quay đầu chạy.”

“Tại sao anh không nói với em chuyện đó?” — tôi tròn mắt hỏi.

“Anh sợ em hiểu lầm thôi. Từ lúc đó trở đi, anh không thèm để ý đến cô ta nữa.”

Ngẫm lại thì quả thật từ năm năm trước, anh bắt đầu tỏ vẻ khó chịu với Triệu Vũ Vi.

Nhưng tôi vẫn thấy lạ: “Thế còn đứa con trong bụng cô ta? Em chưa từng nghe nói cô ta có bạn trai mà?”

Chồng tôi không trả lời, chỉ im lặng bước vào phòng ngủ.

Tôi nhìn anh lục lọi tủ quần áo, cuối cùng lấy ra một xấp giấy từ ngăn sâu nhất.

Cầm lên xem, tôi sững người — đó là hồ sơ phẫu thuật triệt sản.

Ngày làm thủ thuật lại đúng vào tháng tôi sinh Đồng Đồng.

Thấy tôi ngạc nhiên, anh gãi đầu, có chút ngại ngùng:

“Hôm em sinh Đồng Đồng, sinh thường không được phải mổ, anh sợ đến chết đi được. Anh xót lắm. Anh nghĩ hai vợ chồng mình có một đứa con là đủ rồi, anh không muốn em chịu khổ thêm nữa.”

“Chuyện này chỉ có ba anh biết, nhưng anh sợ em lo lắng nên không nói.”

Bảo sao ba chồng tôi chưa bao giờ giục sinh thêm con.

Có lần họ hàng nhắc chuyện sinh đứa nữa, ông còn bế Đồng Đồng trên tay, cười nói chỉ thích cháu gái thôi, bảo họ đừng can thiệp.

“Vợ à, con trong bụng Triệu Vũ Vi là của ai thì anh không biết, nhưng chắc chắn không phải của anh.”

Giờ tôi mới hiểu vì sao anh giấu kỹ như vậy — hôm nay anh mới lấy ra để chứng minh trong sạch.

Trong lòng tôi vừa chua xót vừa ngọt ngào, xúc động không nói nên lời.

Trong nhà, việc vặt đều do anh làm, tủ quần áo cũng anh sắp xếp. Nếu không có chuyện hôm nay, có lẽ tôi chẳng bao giờ biết anh từng vì tôi mà làm phẫu thuật ấy.

Chồng tôi lại cầm điện thoại:

“Không được, càng nghĩ càng tức, phải dạy cho con Triệu Vũ Vi đó một bài học.”

Thấy anh định gọi cho Hạo Tử, tôi vội can:

“Khoan đã, cô ta đang mang thai. Lỡ có chuyện gì, cô ta quay ra vu oan cho mình thì sao?”

Nghe vậy, anh cũng bình tĩnh lại.

“Thế giờ làm sao? Chẳng lẽ cứ để yên cho cô ta vậy à?”

“Tối nay em thấy cô ta rất lạ, nói năng chắc như đinh đóng cột, chẳng giống nói dối. Em có linh cảm chuyện này không đơn giản đâu.”

Còn hai tháng nữa mới đến lúc nhập học, vẫn còn thời gian.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)