Chương 8 - Bi Kịch Của Nữ Chính

17

Số tiền tôi nhận được từ việc bán cổ phần đủ để mua một căn hộ ở vị trí đắt đỏ nhất thành phố.

Tôi cũng chuyển khỏi căn hộ thuê trước kia do Lâm Vũ Chi giúp tìm.

Khi tập luyện, tôi bắt đầu say mê với chạy địa hình.

Đã từng tham gia vài giải chạy phong trào trong thành phố, tuy chưa từng đứng lên bục nhận thưởng.

Cuộc tranh giành cổ phần ở Trình Phong cũng kết thúc vào cuối hè.

Lâm Vũ Chi — dù lúc nào cũng cười như thư sinh — thật ra còn nhẫn tâm hơn Trần Cẩn Phong nhiều.

Anh từng bị đẩy ra khỏi công ty, vậy mà vẫn có thể trở mình lật thế cờ.

Còn Trần Cẩn Phong thì không chỉ mất quyền kiểm soát Trình Phong, mà còn gánh khoản nợ lớn, danh tiếng trong giới tài chính cũng rớt thê thảm.

Khi tôi nghe người ta đọc lên cái tên “Trần Cẩn Phong”, trong lòng hoàn toàn không có gợn sóng.

Tôi biết, Trần Cẩn Phong đã bị thế giới này vứt bỏ.

Nam chính trong truyện “ngược tâm”, một khi mất đi hào quang “tiền” và “quyền”, thì chẳng còn chút sức hút nào cả.

Tôi vừa mỉm cười.

Vừa không ngừng lau những giọt nước mắt rơi mãi không ngừng, lau đến mức má đỏ ửng, rát buốt vẫn chưa dừng lại.

Trong buổi chiều hè oi ả đầy tiếng ve ấy — Hứa Giai cuối cùng đã được giải thoát.

Gặp lại Trần Cẩn Phong lần nữa… là sau một buổi huấn luyện thể lực.

Cách một con đường lớn, anh ta tựa vào lan can hút thuốc, đầu cúi thấp, thẻ nhân viên đeo trước ngực. Tay kia thì mân mê chiếc bút máy đắt tiền tôi tặng năm nào.

Lâm Vũ Chi nói, sau khi liều một phen rồi ôm nợ, Trần Cẩn Phong giờ chỉ có thể nhảy sang làm kinh doanh ở công ty khác.

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, làn khói trắng bay mờ mịt. Áo sơ mi linen trên người anh ta đã nhăn nhúm, cũ kỹ.

Khuôn mặt góc cạnh ấy giờ đây chỉ còn lại nét u ám và tuyệt vọng, phủ một lớp màu tro xám xịt.

Trước đây, ngoài khi xã giao, anh ta không hút thuốc, cũng chẳng uống rượu.

Trần Cẩn Phong từng nói: “Chỉ có kẻ yếu mới cần dùng chất kích thích để giải sầu.”

Giờ thì anh ta chính là người mà mình từng khinh thường nhất.

Cách một dòng xe cộ tấp nập, giữa ánh đèn mờ mờ, ánh mắt Trần Cẩn Phong chợt ngẩn ra,

kinh ngạc nhìn về phía tôi.

Tôi xoay người định đi, nhưng anh ta đã không chút do dự lao băng qua làn xe chạy đến.

Trong tiếng hét hốt hoảng của người đi đường và tiếng còi xe inh ỏi, anh ta lao đến trước mặt tôi.

Trần Cẩn Phong – người đàn ông từng luôn lạnh nhạt – giờ đây lại lo lắng nhìn chằm chằm vào tôi, hoảng hốt nắm lấy tay tôi, như sợ tôi chỉ là ảo ảnh.

Mãi sau, anh ta mới run rẩy nở nụ cười như vừa nhặt lại được báu vật đã mất:

“Hứa Giai, Hứa Giai… là em thật.”

Tôi lạnh lùng rút tay ra khỏi tay anh ta.

Rồi gương mặt anh thoáng nét trách móc: Tại sao em không chịu gặp anh?”

Đôi mắt anh không ngừng dõi theo tôi, như thể tôi là món đồ quý giá mà anh vừa đánh mất rồi tìm lại được.

Cho đến khi ánh mắt anh dừng lại ở phần bụng phẳng lì bên dưới áo ba lỗ của tôi,

anh bỗng sững người.

Anh thì thào trong kinh ngạc: “Không thể nào… không thể nào… Em tốt bụng như vậy, sao có thể bỏ đứa bé?”

Vai anh run lên, mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế rơi không ngừng, trông thật nực cười.

Anh cong lưng xuống, giọng nghẹn ngào như tiếng thú bị thương:

“Em thật sự bỏ con rồi sao?”

Cuối câu còn là một tiếng nấc thật thấp.

Anh ta thực sự tin rằng tôi sẽ không dám bỏ đứa con ấy.

Tôi bình thản gỡ tay anh ta ra, mỉm cười: “Trần Cẩn Phong, tôi đã nói rõ với anh từ trước khi ly hôn rồi mà.”

Anh ta nghẹn ngào hét lên: “Hứa Giai! Tại sao em lại tàn nhẫn vậy?! Sao em lại nhẫn tâm làm tổn thương con?!”

Tôi đương nhiên không muốn làm tổn thương nó. Tôi thậm chí từng nghĩ sẽ làm mẹ đơn thân, tự mình nuôi dạy con.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn từ bỏ.

Tôi chưa bao giờ trách Trần Dĩ Nhiên vì yêu mến mẹ kế mới. Bởi vì… thằng bé là một đứa trẻ tốt.

Khi tôi bị tổn thương vì Trần Cẩn Phong mà khóc, chính thằng bé là người an ủi tôi.

Nó ôm lấy mặt tôi hôn một cái, hôn rồi thì mắt nó cũng đỏ lên, rồi cùng tôi bật khóc.

Nó vừa khóc, vừa chỉ ra ngoài cửa sổ cố nở một nụ cười: “Mẹ ơi, trăng hôm nay sáng quá, giống mẹ Hứa Giai đẹp lắm!”

Rồi nó dùng tay nhỏ xíu lau nước mắt cho tôi, nói: “Không khóc, không khóc nữa.”

“Ba không ở bên mẹ, con sẽ ở cạnh mẹ.”

“Mẹ ơi, ba không thương mẹ, con thương mẹ.”

Trần Dĩ Nhiên chưa từng làm gì sai. Nó giống như một người lớn nhỏ, tự sắp xếp việc học, việc ăn ngủ chỉn chu.

Ngay cả thuốc chống trầm cảm tôi uống hằng ngày, cũng là nó nhắc tôi từng giờ từng phút.

Mười hai tuổi, nó đã chẳng còn nét ngây thơ và tiếng cười vô tư như những đứa trẻ khác.

Nó luôn nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi… chờ con lớn lên nhé.”

Nó xin lỗi điều gì chứ?

Trần Dĩ Nhiên không nên giống tôi.

Làm một đứa trẻ, nhưng lại phải gánh cả vai trò của người chồng — phải yêu, phải dỗ, phải khen ngợi mẹ ruột của mình.

Làm một đứa trẻ, nhưng lại không có quyền được ngây thơ, được sống vô ưu vô lo.

Nó nên sống trong một gia đình trọn vẹn, được yêu thương, lớn lên an yên.

Tôi không thể để nó mắc kẹt mãi trong vòng xoáy yêu – hận giữa tôi và Trần Cẩn Phong.

18

Tôi khẽ cười, ánh mắt bình thản nhìn Trần Cẩn Phong: “Trần Cẩn Phong, anh chưa từng nghĩ đến việc tôi ly hôn, tôi bỏ con… chỉ đơn giản vì anh quá tệ à?”

Tôi thong thả đọc lại những lời tình cảm mà chính anh ta từng viết.

“Giang Ninh, anh sẽ không làm phiền em nữa. Hai con người trắng tay ở bên nhau chỉ biết liếm vết thương cho nhau thôi.”

“Anh sẽ cưới Hứa Giai, sẽ sinh con theo kế hoạch.”

“Hứa Giai không chê anh là trẻ mồ côi, lại còn là con gái của một giáo sư.”

“Điều quan trọng nhất là… cô ấy là bạn thân của em. Chỉ cần thỉnh thoảng được nghe tin về em, anh cũng đã thấy mãn nguyện rồi.”

Đó là những bức thư tình mà Trần Cẩn Phong cất kỹ trong phòng làm việc, suốt bảy năm không gửi đi.

Tôi từng nghĩ, Trần Cẩn Phong phải sau nhiều năm cộng tác mới yêu Giang Ninh.

Nhưng không phải.

Anh ta chính là đàn anh trong câu lạc bộ trường mà Giang Ninh từng vô tình nhắc đến một lần với tôi.

Ngay từ thời đại học, Trần Cẩn Phong đã theo đuổi cô ấy. Sau khi bị từ chối, anh chỉ biết chôn chặt tình cảm trong lòng.

Tất cả những điều tôi tưởng là thiện ý và đối xử công bằng của anh với tôi, hóa ra chỉ là “yêu ai yêu cả đường đi lối về”.

Sự lạnh lùng sau hôn nhân, tính toán thiệt hơn, tự cao và ích kỷ — mới chính là con người thật của anh.

Ngay từ đầu, tôi đã yêu sai người.

Anh ta siết chặt tay tôi, môi run lên, cầu xin tôi bằng giọng nghẹn ngào: “Hứa Giai, chuyện đó đã qua rồi. Anh thực sự yêu em.”

Tôi thản nhiên đâm vào tim anh một nhát chí mạng, cười khẩy: “Nhưng Trần Cẩn Phong, anh giờ chẳng còn gì cả.”

“Anh không còn là CEO của Trình Phong, ngay cả nhà cũng chẳng có.”

“Vậy thì tình yêu của anh, có gì đáng giá nữa?”

Sắc mặt anh tái nhợt như tro tàn, người chết lặng tại chỗ.

Cuối cùng, anh túm lấy vạt áo tôi, như không còn đứng vững nổi, gần như quỳ xuống.

Một tay ôm mặt bật khóc: “Hứa Giai… ngay cả em cũng bỏ rơi anh sao?”

Ha, tiếng khóc ấy… giống hệt lúc tôi chết.

Mà tôi đâu cần phải chết.

Dù tôi còn sống, anh cũng sẽ hối hận, tỉnh ngộ, đau đớn, và yêu tôi.

Chiều tà đỏ như máu kéo một vệt dài trên nền trời, vẽ nên bóng lưng anh co quắp dưới hoàng hôn.

Tôi xoay người bước đi, sải chân rời đi dứt khoát — không chút vương vấn.

Phía sau, đám đông vang lên tiếng hét thất thanh: “Gọi cấp cứu! Có người tự rạch tay rồi! Máu chảy nhiều quá!”

19

Những ngày sau đó, dường như mọi chuyện bắt đầu tốt lên.

Tôi nộp hồ sơ ứng tuyển cho một vị trí chuyên môn, tuy không trúng tuyển nhưng lại được lãnh đạo đánh giá rất cao.

Tôi cũng tham gia các giải chạy địa hình ở những thành phố yêu thích, đã vài lần được đứng trên bục nhận thưởng.

Sinh nhật tôi rơi vào cuối thu, vẫn là những cơn mưa phùn lất phất.

Hôm ấy, tôi không tắt máy như mọi năm, mà bắt máy khi Hà Nhu gọi.

Giọng bà ấy dịu đi hẳn: “Gia Gia, mẹ bị loạn sản biểu mô rồi…”

Không cần bà giải thích, tôi cũng biết — đó là giai đoạn tiền ung thư dạ dày.

Tôi bình thản nói: “Vậy thì làm theo chỉ định của bác sĩ đi.”

“Bé con, con không đến thăm mẹ sao?”

Tôi im lặng.

Bà lại bắt đầu, như thường lệ, hồi tưởng về bố tôi — người đàn ông tôi chẳng có chút ký ức nào.

“Hứa Giai, hôm ấy mẹ đau suốt một ngày một đêm mới sinh được con.”

“Vậy mà khi thấy con, bố mày đã quay lưng bỏ đi ngay lập tức.”

Bà cười khẽ: “Không biết là do mẹ lúc đó quá thảm, hay là do con nhăn nhúm đến mức dọa ông ấy phát khiếp.”

Tôi bấu chặt ống nghe, cắt ngang lời bà: “Hà Nhu, ông ta chỉ là một gã tồi muốn có con trai.”

“Ông ta không xứng. Ông ta tệ bạc.”

Đầu dây bên kia im bặt rất lâu.

Lâu đến mức tôi tưởng bà đã cúp máy.

Rồi một tiếng nức nở lạ lẫm vang lên — bà khóc rất dữ, như thể mọi thứ trong lòng đều vụn vỡ.

Cuối cùng bà lại nói: “Chúng ta… đừng liên lạc nữa.”

Tôi mỉm cười đáp lại, rồi chặn số bà ấy.

Không được yêu thì sao?

Cũng chẳng sao cả.

Cứ sống tiếp thôi.

Chẳng có chuyện gì lớn xảy ra cả.

20

Nhờ chạy bộ và tập boxing, giờ mỗi bước đi của tôi đều mang theo khí thế.

Tôi ngày càng chuyên nghiệp hơn trong các giải chạy địa hình, và dần có vị trí ổn định trong bảng xếp hạng.

Cùng lúc đó, năm thứ ba tham gia tuyển chọn nghề nghiệp, tôi cũng chính thức được nhận.

Bạn trai mới của Giang Ninh quá giàu, khiến cô mất cảnh giác… và bị “tiểu tam” chen ngang.

Vợ chính của người ta đánh thẳng lên công ty Trình Phong, làm ầm ĩ cả lên.

Lâm Vũ Chi đã điều Giang Ninh về làm trưởng phòng tài chính ở chi nhánh.

Giang Ninh thời gian đó trốn ở nhà đắp mặt nạ, không tự ti cũng không gục ngã.

Cô ấy nói: “Hứa Giai, từ nay về sau tớ hiểu rồi. Phải biết giữ khoảng cách, tuyệt đối không để bị lừa nữa.”

Người nếu cứ cố chấp không chịu tỉnh ngộ, kết cục cũng sẽ như nhau mà thôi.

Trong một đêm hè dịu nhẹ, tôi mơ thấy Trần Dĩ Nhiên.

Tôi gần như đã quên mất dáng vẻ của thằng bé.

Nó ngồi dưới ánh trăng cười với tôi, nụ cười rực rỡ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

Tôi muốn tiến lại gần, nhưng không thể bước nổi một bước.

Tỉnh dậy, tôi quyết định… muốn có một đứa con.

Và rất nhanh sau đó, tôi đã mang thai.

Trần Cẩn Phong từng nói: “Nếu em sớm nói với anh chuyện mang thai, thì anh đã không…”

An An — cô bé tên thật là Hứa An Nhiên — là con gái tôi.

Nó đáng yêu giống hệt Trần Dĩ Nhiên năm xưa, cả hai đều thừa hưởng lúm đồng tiền của tôi — nhỏ xíu bên má, xinh xắn vô cùng.

Nhưng tính cách thì hoàn toàn khác nhau.

Con bé bướng bỉnh, mít ướt, lại hay phản kháng.

Nhưng tôi cảm thấy đó là biểu hiện của sự thông minh, có chính kiến và biết mình muốn gì.

Năm con bé lên sáu, hai mẹ con tôi đi cắm trại ở ngoại ô.

An Nhiên ngồi trên ghế trăng, vừa uống sữa vừa ngẩng đầu ngắm sao trời.

Tôi ngồi cạnh, mở laptop gõ bản thảo.

Màn đêm nhẹ nhàng phủ xuống núi rừng xa xa, yên tĩnh và an lành, những vì sao lấp lánh như cát bụi lơ lửng giữa trời.

Con bé vỗ vỗ tôi, chỉ lên mặt trăng và cười khanh khách: “Mặt trăng giống mẹ Hứa Giai quá, vừa sáng vừa đẹp!”

Tôi sững người.

Nó cố làm ra vẻ hiểu biết, giải thích một cách đắc ý: “‘Đẹp’ trong tiếng Quảng Đông cũng là ‘靓'[đẹp như trong truyện đó mẹ!”

Cổ họng tôi nghẹn lại: “An An… sao con biết từ đó?”

Nó nghĩ ngợi một lúc, rồi lắc lư đôi chân, lúm đồng tiền lộ ra khi cười: “Không biết nữa… trong đầu con bỗng có mấy câu đó chạy qua thôi.”

Sau đó, nó chạy lại gần, dùng đôi tay nhỏ mềm lau nước mắt tôi, nũng nịu dỗ: “Đừng khóc mà~”

“Mẹ ơi, mẹ khóc gì vậy? Con thương mẹ mà!”

Phải rồi… Con bé yêu tôi.

Thiên thần yêu tôi lại quay về rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi không biết nên cười hay khóc, chỉ có thể ôm con bé vào lòng, bật khóc nức nở.

Nếu Trần Dĩ Nhiên được lớn lên trong tình yêu thương đúng nghĩa, có lẽ nó cũng sẽ được quyền bướng bỉnh, mít ướt và nổi loạn như vậy.

Cuối cùng… nó cũng có thể sống là chính nó rồi.

Được yêu thương, nghĩa là có người không phán xét bạn. Trong cái công viên khổng lồ mang tên “cuộc đời” này, người đó chỉ hy vọng bạn có thể tự do vui chơi, sống một đời thật nhẹ nhõm, hạnh phúc.