Chương 6 - Bi Kịch Của Nữ Chính
12
Một cô giúp việc giỏi, đôi khi còn hữu ích hơn cả chồng hay mẹ ruột.
Dì ấy chăm sóc tôi chu đáo từng bữa ăn, giấc ngủ. Ngày nào cũng thay đổi món, nấu những món bổ dưỡng cho tôi.
Chỉ trong vòng một tuần, tôi bắt đầu có sức, mặt mày hồng hào, thở đều hơn, không còn mệt như trước.
Trong thời gian ấy, Trần Cẩn Phong lại đột nhiên thay đổi — liên tục gửi tin nhắn, ảnh chụp đủ kiểu.
Có ảnh hoa phượng tím, ảnh mâm cơm, cả ảnh thuốc giải rượu khi say.
【Hứa Giai, có phải em thấy không khỏe không? Sao không trả lời tin nhắn của anh?】
【Bác sĩ Vương nói em bị nghén nặng, hay là nhập viện truyền nước cho đỡ?】
Nếu những thay đổi này xảy ra từ một tuần trước, có lẽ tôi sẽ không dứt khoát đến vậy.
Tôi nhắn lại: 【Trần Cẩn Phong, khi anh về, chúng ta ngồi xuống nói chuyện ly hôn cho rõ ràng.】
Ngay sau đó, anh ta gọi điện.
Cùng lúc ấy, Lâm Vũ Chi đến đưa hợp đồng, tôi liền tắt máy.
Dù sao chuyện ly hôn cũng chẳng cần đối thoại trực tiếp. Nói qua điện thoại hay gặp mặt đều không thay đổi được gì.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt Lâm Vũ Chi khựng lại một thoáng.
Sau đó khóe môi anh cong lên, giọng dịu dàng như gió xuân “Hứa Giai, cuối cùng em cũng chịu tăng cân rồi đấy.”
“Suốt hai năm qua em gầy đến mức gió thổi là ngã, nhất là dạo gần đây.”
“Giờ nhìn ổn hơn nhiều rồi.”
Tôi khẽ mím môi, cười nhẹ.
Quay đầu nhìn bóng mình trong gương toàn thân ở phòng khách.
Khuôn mặt trái xoan trước kia giờ đã thành mặt trứng ngỗng, làn da ửng hồng nhẹ.
Lúm đồng tiền nhỏ xinh bên gò má hơi bầu bĩnh, đôi mắt sáng và sắc nét, không còn mờ mịt mỏi mòn như trước.
Tay chân tôi đầy đặn hơn, phần eo bụng cũng săn chắc và có sức sống.
Nếu là tôi của hiện tại quay lại thời điểm trước tai nạn, tôi chắc chắn đủ sức giữ vững tay lái.
Tôi cúi nhìn bản hợp đồng Lâm Vũ Chi đưa.
Anh rất hào phóng.
Mức giá đưa ra cao hơn kỳ vọng của tôi đến một phần ba — ba trăm triệu.
Thật lòng, rất có thành ý.
Tôi liếc mắt đánh giá anh.
Lâm Vũ Chi vốn có khuôn mặt thanh tú, phong cách ăn mặc phóng khoáng.
Hôm nay anh vuốt tóc bằng sáp, mặc bộ đồ linen của Loropiana, người thoảng hương gỗ nhè nhẹ mà rất vừa vặn.
Giống như một con công trắng đang giả vờ không muốn khoe đuôi.
Tôi khẽ mỉm cười với anh: “Cảm ơn, đúng là tôi khỏe hơn thật.”
Hàng mi anh khẽ run, ánh mắt không rời khỏi tôi, như muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì…
Điện thoại đột ngột vang lên — mẹ tôi, Hà Nhu, ngất xỉu nhập viện.
13
Hà Nhu nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch, cơ thể gầy gò yếu ớt.
Bác sĩ nói bà bị thiếu máu, suy dinh dưỡng, loét dạ dày.
Cái giá phải trả cho việc nhịn ăn giữ dáng suốt nhiều năm chính là thế.
Vừa thấy tôi, bà gần như dồn hết sức hét lên: “Hứa Giai! Con béo lên thế này là sao hả?!”
Tôi liếc bà một cái đầy lạnh nhạt: “Con chỉ đang ăn uống đầy đủ, ba bữa mỗi ngày.”
Bà nhíu cặp chân mày được xăm sắc nét, môi trắng bệch: “Nhìn con cứ như bị bơm hơi vậy.”
“Không thể vì mang thai mà lười biếng, coi chừng béo thành heo đấy!”
Hà Nhu kích động quá nên nhanh chóng kiệt sức, thở không ra hơi: “Con nên học mẹ… nếu không thì Cẩn Phong còn dắt con ra ngoài làm gì?”
Tự hành hạ thân thể mình, chỉ để vừa mắt một gã đàn ông còn chưa thành công — thế là đáng sao?
Cũng đúng thôi, bà ấy yêu đàn ông.
Sau khi tôi chết, bà vẫn vui vẻ vào bếp nấu ăn, chăm lo cho Trần Cẩn Phong và cô vợ mới của anh ta.
“Bà đang nói đấy, nghe thấy không?” – bà gắng sức lên tiếng – “Sao không trả lời?”
Hà Nhu luôn là kiểu phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa nhạy cảm. Lúc nào cũng không hài lòng với tôi, nhưng lại luôn muốn được tôi nuôi dưỡng về mặt cảm xúc.
Ngay từ khi chưa biết tính 5 cộng 5, tôi đã học được cách xin lỗi vô cớ: “Con xin lỗi, mẹ.”
Bởi vì bà Hà Nhu vẫn thường nói với tôi: “Bố mày bỏ mẹ là vì mày là con gái.”
“Hứa Giai, nếu mày không ngoan, mẹ cũng có thể bỏ đi.”
Tôi lớn lên bằng cách học cách khen mẹ mỗi lần bà trang điểm, tung hô bà khi bà được giải thưởng, và chăm sóc bà khi bà ốm — pha trà, bưng cháo, nấu mì.
Chỉ để đổi lấy một chút tình yêu nhỏ giọt từ kẽ tay của bà.
Nhờ được bà Hà Nhu “giáo dục cảm xúc” suốt bao năm, mãi đến sau khi chết, tôi mới biết Trần Cẩn Phong đã tệ với tôi đến mức nào. Mới biết, cuộc đời tôi… thật ra chẳng đáng giá.
Lúc này, Hà Nhu thở dốc yếu ớt, không còn sức.
Tôi khẽ thở dài:
“Mẹ nên ăn uống đúng bữa đi. Không thì dễ bị ung thư dạ dày lắm đấy.”
Nghe đến hai chữ “ung thư”, mặt bà bỗng chốc căng lên, giọng nói chỉ còn hơi gió:
“Hứa Giai! Mày rủa mẹ à?!”
“Mày còn lương tâm không? Bây giờ có cánh rồi, định mặc kệ mẹ luôn à?!”
Trong khi rõ ràng là bà ấy đã buông tay tôi từ lâu.
Trước khi chết, tôi đã dùng chút sức lực cuối cùng để gọi cho bà.
Khoảnh khắc cái chết cận kề, tôi không nhớ đến người yêu, cũng không nhớ đến con trai.
Tôi chỉ muốn quay về điểm bắt đầu của cuộc đời, chỉ muốn được mẹ ôm một cái.
Đầu dây bên kia chỉ có những tiếng tút lạnh lùng.
Hà Nhu từng nói, nếu tôi vô dụng đến mức chẳng chữa nổi bệnh trầm cảm thì đừng liên lạc với bà nữa.
Cổ họng tôi nghẹn đầy máu, sắp không thở được nữa.
Vậy mà giây phút cuối cùng, tôi vẫn thều thào: “Mẹ… đau quá… khụ khụ… con đau quá…”
“Mẹ nhớ uống thuốc ngừa ung thư dạ dày đúng giờ nha… khụ…”
Tôi lạnh nhạt gật đầu với hộ lý của bệnh viện, rồi xoay người bước đi.
Có nhân viên y tế chăm sóc là đủ rồi.
Hà Nhu cố ngồi dậy, hoảng hốt gọi theo: “Này! Mày còn lương tâm không?!”
“Là ai vì mày mà cả đời không tái hôn hả?!”
Tôi bỗng khựng lại, quay đầu nhìn bà, nhìn rất lâu.
Lâu đến mức như xuyên qua cả hai kiếp người.
Rồi… tôi mỉm cười.
Tôi buông bỏ rồi.
Tình yêu không thể cưỡng cầu — nhất là tình yêu từ cha mẹ.
Trần Cẩn Phong chắc ngày mai sẽ về đến nơi.