Chương 1 - Bi Kịch Của Nữ Chính
Ngày biết mình có thai, tôi cũng phát hiện ra mình chính là nữ chính trong một câu chuyện bi kịch.
Tôi về nhà và đề nghị ly hôn.
Anh ta không thể tin nổi, bật cười: “Thế còn đứa bé thì sao, Hứa Giai?”
Tôi khẽ vuốt bụng: “Mới sáu tuần thôi, phẫu thuật cũng dễ dàng.”
“Em nỡ lòng nào sao?”
Chính vì không nỡ lòng, nên tôi mới không muốn nó chào đời.
Đứa trẻ đó sẽ là một bé trai tên Trần Dĩ Nhiên.
Ngoan ngoãn, xinh xắn, thông minh, hiếu thảo.
Nhưng tiếp tục cuộc hôn nhân này, chỉ có thể dẫn đến cái chết và sự phản bội dành cho tôi.
Tôi đâu cần phải đánh đổi cả mạng sống, để đổi lấy sự hối hận hay tình yêu của Trần Cẩn Phong?
1
Tôi dầm mưa đến tận đêm khuya mới về đến nhà.
Nước mưa từ người tôi nhỏ tong tỏng xuống sàn nhà.
Nghe thấy tiếng động, Trần Cẩn Phong vội chạy ra, ân cần khoác chăn lên người tôi:
“Xin lỗi em, lúc nãy bác sĩ Vương gọi, nói em có thai.”
“Hứa Giai, anh không cố ý bỏ em lại trên cầu đâu.”
“Nhưng buổi họp gọi vốn đó rất quan trọng, anh không thể phân tâm được.”
Tôi nôn nghén trong xe, làm gián đoạn cuộc họp trực tuyến cực kỳ quan trọng của anh ta.
Thế là anh bỏ tôi lại trên cây cầu cao giữa đêm mưa gió bão bùng.
Những chuyện tương tự trước đây đâu phải chưa từng xảy ra.
Vì công việc, anh từng bỏ mặc tôi đau đến gập người trong phòng cấp cứu.
Nhưng lần này, tôi lại chẳng thấy buồn một chút nào.
Anh lại sốt sắng hỏi: “Em còn lạnh không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Lạnh chứ, sao không lạnh.
Trận mưa cuối xuân buốt đến thấu xương, như cạy mở từng khớp xương trên người tôi, lạnh đến thấu tim gan.
Tôi đang gồng hết sức mới không run cầm cập trước mặt anh.
Trần Cẩn Phong tiếp tục nói: “Giá mà em nói sớm là mình có thai, thì anh đã không…”
Lại còn biết đổ lỗi ngược.
“Trần Cẩn Phong, rõ ràng là cả quãng đường anh họp qua điện thoại, còn ra hiệu cho tôi đừng làm phiền.”
Anh ta ngượng ngùng sờ sống mũi, cố chuyển đề tài: “Hứa Giai, cuộc họp ban nãy thành công rồi, Trình Phong sắp có vòng gọi vốn đầu tiên.”
Nên việc tôi bị bỏ lại giữa cơn mưa lớn trên cầu cao là xứng đáng sao? Là điều đáng tự hào sao?
Tôi siết chặt chăn, mặt không chút cảm xúc, ngẩng lên nhìn anh ta: “Trần Cẩn Phong, chúng ta ly hôn đi.”
Anh ta khựng lại.
Cứ như nghe phải một trò đùa, bật cười đầy khó tin: “Hứa Giai, đừng đùa nữa.”
Dĩ nhiên là anh ta không tin.
Tôi đã yêu anh sáu năm, chỉ vì một câu “thử xem” của anh mà chịu kết hôn.
Anh bất lực thở dài: “Thế đứa nhỏ thì sao?”
Tôi nhẹ nhàng xoa bụng: “Mới sáu tuần thôi, phẫu thuật cũng đơn giản mà.”
Ngay lập tức, anh cau mày, trách móc tôi: “Hứa Giai, sao em nỡ lòng nào?”
Tôi nói: “Là anh mới nhẫn tâm, bỏ mặc vợ đang mang thai trên cây cầu giữa trời mưa lớn.”
Anh nắm lấy tay tôi, cố gắng giải thích: “Anh nói rồi mà, anh không biết. Cuộc họp đó thật sự rất quan trọng.”
Tôi đáp, giọng trầm và bình thản: “Tương lai sáng lạn của anh, liên quan gì đến tôi?”
Sau này, khi anh kiếm được rất nhiều tiền, thứ tôi nhận được chỉ là những lời trách móc:
“Hứa Giai, anh đã quá mệt mỏi vì kiếm tiền bên ngoài rồi, sao em không thể giỏi giang hơn một chút?”
Trần Cẩn Phong nhìn tôi sững sờ — tôi chưa từng nói với anh bằng giọng điệu sắc bén như vậy.
Tôi quay đầu đi thẳng vào phòng.
Thật ra, vì không nỡ lòng, nên tôi mới không muốn đứa trẻ ra đời.
Nó sẽ là một bé trai tên Trần Dĩ Nhiên.
Ngoan ngoãn, xinh xắn, thông minh, hiếu thảo.
Là thiên thần yêu thương tôi nhất trên đời.
Nhưng tôi lại là nữ chính trong một bi kịch chết chóc.
Tiếp tục cuộc hôn nhân này, chỉ khiến tôi đi đến kết cục bị phụ bạc và cái chết.
2
Hôm nay, khi ngủ gật trong xe, tôi mới hiểu mình là nữ chính trong một bi kịch.
Yêu thầm Trần Cẩn Phong suốt sáu năm, tôi từng nghĩ chỉ cần kết hôn và mang thai là hạnh phúc sẽ đến.
Nhưng sau đó, chỉ còn lại là hơn chục năm dài đằng đẵng của sự tổn thương và thất vọng.
Tôi nôn nghén nặng khi mang thai, phải nhập viện điều trị dài ngày.
Lúc sinh con thì băng huyết nghiêm trọng, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng đến mức phải từ bỏ công việc giảng dạy ở đại học, ở nhà toàn thời gian.
Từ đó trở đi, với tư cách là một người vợ, tôi chỉ là một phần trong cuộc đời anh ta.
Ngoài việc dốc toàn bộ sức lực để hỗ trợ sự nghiệp của anh, xây dựng hình ảnh một doanh nhân mẫu mực có gia đình hạnh phúc, chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho anh, tôi chẳng còn giá trị gì khác.
Năm này qua năm khác.
Tôi nhìn anh thành công rực rỡ, nhìn anh ngày càng ghét bỏ tôi, nhìn anh trong lòng đã có người khác.
Khi Trần Cẩn Phong tổ chức tiệc ăn mừng công ty lên sàn chứng khoán, anh khoác tay người phụ nữ mình yêu, cụng ly từng người một.
Cứ như hai người họ mới là vợ chồng đã bên nhau hơn mười năm.
Còn khi anh nhìn thấy tôi đang đứng trong góc tiệc, nụ cười trên môi anh lập tức cứng đờ, ánh mắt đầy kinh ngạc và chán ghét.
“Hứa Giai, em ăn mặc thế này mà cũng dám tới à?”
Tôi luống cuống vén mớ tóc rối bên tai, chiếc vòng ngọc vốn vừa tay đã trượt xuống tận khuỷu tay.
Tối hôm đó, tôi bị xe tải đâm chết.
Hôm đó cũng là sinh nhật bốn mươi tuổi của tôi, không quà, không lời chúc, chỉ có cái chết.
Cái chết hôm đó, thật sự rất đau.
Toàn thân tôi vỡ vụn, xương cốt đâm vào thịt, máu me bê bết, kêu răng rắc từng tiếng kinh hoàng.
Ổ bụng vỡ toạc, máu tuôn xối xả, cơ thể đau đến tê liệt và run rẩy.
Họng đầy mùi máu tanh rỉ sét, trào ngược lên khí quản khiến tôi nghẹt thở mà chết.
Người luôn lạnh lùng như Trần Cẩn Phong lại phát điên.
Anh ôm chặt lấy thi thể tôi qua lớp khăn trắng phủ lên người.
Giọng anh gào thét, tuyệt vọng vang bên tai tôi: “Cô ấy chưa chết! Cô ấy chỉ đang ngủ thôi!”
Có người nói: “Thưa anh Trần, cô Hứa Giai đã qua đời rồi.”
“Xin anh phối hợp để chúng tôi đưa thi thể cô ấy đi hỏa táng và an táng.”
“Không ai được phép chạm vào Hứa Giai của tôi!”
Anh càng siết chặt tôi hơn, khiến phần xương đã nát bên trong vang lên những tiếng kêu răng rắc khô khốc.
Tấm khăn trắng phủ mặt thấm đẫm nước mắt anh rơi xuống.
“Hứa Giai, anh xin em… mở mắt ra được không?”
Nhiều năm qua Trần Cẩn Phong luôn lạnh nhạt, dửng dưng với tôi.
Chưa bao giờ anh dịu dàng, buồn bã hay sợ hãi đến thế.
Anh bật cười khẽ: “Lẽ ra anh nên nói với em, tối hôm đó, chiếc váy em mặc thật sự rất đẹp.”
Rõ ràng trước đó, anh còn chê tôi ăn mặc quê mùa, thân hình gầy gò.
Rồi anh bật khóc, nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng: “Hứa Giai, em bỏ anh lại như vậy, anh biết sống sao đây?”
“Anh sẽ đi theo em… có được không?”
Chỉ một khắc sau, khăn trắng trên mặt tôi đột ngột loang lổ những vệt máu đỏ tươi.
Tiếng hét vang lên từ đám đông: “Aaa! Mau gọi xe cứu thương! Nhanh lên! Ông Trần cắt cổ tay rồi!”
Khi tôi mở mắt ra, nỗi đau của cái chết khiến tôi nôn mửa trong xe.
Và tôi bị Trần Cẩn Phong đuổi xuống đường.