Chương 7 - Bị Ép Gả Cho Kẻ Thù

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

15

Xem xong xấp tài liệu mà tôi nhờ người điều tra.

Tôi ngẩng đầu lên.

Không xa phía trước, Giang Yến đang xoa đầu Niệm Niệm.

Gương mặt Niệm Niệm đỏ bừng, cười ngại ngùng nhìn anh ấy.

Không biết hai người đang nói gì.

Tôi liếc đồng hồ.

Rồi bước tới chỗ hai người họ.

Giang Yến vẫn phong độ, điềm đạm, khác hẳn sự ngang tàng của Giang Dật.

Thấy tôi, Giang Yến mỉm cười lịch sự chào: “Uyển Uyển.”

Tôi nhìn bong bóng hường phấn giữa hai người.

Làm sao mà có người lại hiểu nhầm tôi với anh ấy cơ chứ?

Chẳng lẽ Giang Yến chỉ giả vờ thích Niệm Niệm thôi?

Tôi cảm thấy cần làm rõ chuyện này, liền hỏi thẳng:

“Anh à, anh tiếp cận Niệm Niệm là vì muốn tiếp cận em sao?”

Nụ cười dịu dàng trên môi anh ấy lập tức cứng lại, quay sang nhìn Niệm Niệm.

Khuôn mặt Niệm Niệm lập tức trắng bệch, ngơ ngác nhìn tôi.

Giang Yến nắm lấy tay cô ấy, nghiêm túc:

“Niệm Niệm, người anh luôn thích là em.”

Bất ngờ được tỏ tình.

Mặt Niệm Niệm lại đỏ bừng lên.

Ngay sau đó, Giang Yến quay lại nhìn tôi, gượng gạo nói:

“Em dâu à, anh không có sở thích yêu phụ nữ có chồng.”

Tôi gật đầu: “Nhưng hình như ai cũng mặc định là em thích anh.”

“Còn em trai anh thì định nhường anh luôn rồi ấy chứ.”

Cả ba người cùng rơi vào im lặng ngượng ngập.

Chỉ có dòng bình luận là náo nhiệt.

【Cười chết mất, lần đầu tiên thấy kiểu tấn công thẳng mặt như thế này!】

【Không thể phủ nhận, nữ phụ đúng là đỉnh thật, chuyện mười năm bạn thân còn chưa dám tỏ tình mà chị bật đúng một câu là đôi bên thành đôi luôn.】

【Đỉnh gì chứ, biết đâu lại là con hồ ly tinh giả vờ tốt bụng, vừa nãy rõ ràng trông như muốn phá hoại tình cảm bạn thân còn gì!】

Tôi nhìn sang Niệm Niệm.

“Cậu còn nhớ hồi cấp ba có một cô tên là Thẩm An An không?”

Niệm Niệm lắc đầu.

Kỳ lạ thật.

Rõ ràng trong hồ sơ vừa tra ra, Thẩm An An suốt thời cấp ba đều bám sát chúng tôi.

Chỉ là lúc đó tôi bận dõi theo Giang Dật nên không chú ý.

“Anh nhớ cô ta.”

Tôi và Niệm Niệm cùng quay sang nhìn Giang Yến.

“Cô ta là học sinh nghèo được nhà anh bảo trợ.”

“Lúc lễ Tết đều gửi đặc sản để cảm ơn.”

Nói xong, anh ấy nhìn Niệm Niệm với vẻ căng thẳng.

“Anh nhớ kỹ là vì… anh từng thấy cô ta đưa thư tình cho Giang Dật.”

“Phản ứng của Giang Dật lúc đó rất khác thường.”

Nói đến đây, cả hai đều quay sang nhìn tôi.

Tôi hỏi: “Khác thường thế nào?”

Giang Yến nhếch môi: “Nó đờ người ra rất lâu.”

“Sau đó thì cứ kiếm chuyện gây sự với anh, nói xấu em với anh.”

“Lúc ấy anh mải chú ý Niệm Niệm, nên không quan tâm mấy.”

Niệm Niệm dè dặt hỏi: “Anh chắc đó là thư tình gửi cho Giang Dật à?”

Giang Yến: “Chính miệng nó nói.”

Lại là một khoảng lặng kỳ lạ.

Dòng bình luận như đọc trúng suy nghĩ tôi.

【Chuyện gì đây? Drama học đường à?】

【Chẳng lẽ là án mạng do một lá thư tình gây ra?】

【Nữ chính tưởng hiền lành nhẫn nhịn, hóa ra là trùm mưu mô đen tối?】

【Cơ mà tôi tò mò quá trời, rốt cuộc thư tình đó viết gì mà gây ra sóng gió suốt bao nhiêu năm như thế?】

16

Về đến nhà.

Căn phòng tối om.

Tôi quay đầu lại nói:

“Giang Dật còn bận tiệc xã giao, chưa về đâu. Cậu vào đi.”

“Làm xong lặng lẽ rút là được.”

Vừa dứt lời.

Đèn bật sáng.

Tôi giật mình.

Đồ trong tay rơi xuống đất.

Và đối mặt với Giang Dật đang ngồi trên sofa.

Tôi trừng mắt nhìn anh: “Ở nhà mà không bật đèn là sao?”

Nhưng Giang Dật nghiến răng đứng bật dậy.

“Lâm Uyển Uyển, em gấp đến mức này sao?”

“Còn dắt hắn ta về tận nhà?!”

“Ngay cả sinh nhật anh mà cũng không thể đợi à?!”

Dòng bình luận hóng chuyện chưa bao giờ biết chán.

【Hahahahaha, có phải đoạn này chính là bước ngoặt dẫn đến ly hôn không?】

【Bình luận bên trên, giờ tình tiết đổi rồi, tôi cá một gói mì cay, không ly được đâu.】

【Tôi cá luôn livestream ăn phân, nam chính chắc chắn lần này từ bỏ nữ phụ triệt để!】

Tôi bực bội day trán.

Đúng là nên nói rõ rồi.

Tôi vẫy tay với Giang Yến.

“Vào đi, nhân tiện nói rõ với tên ngốc này luôn.”

Giang Yến xách túi gật đầu.

Tôi đi đến cạnh Giang Dật, lấy tập tài liệu ra đưa cho anh.

“Xem kỹ đi, đã đến đây rồi thì nói rõ luôn đi.”

Nhưng ngược lại với mọi khi—

Giang Dật vừa rồi còn giận dữ đến phát điên, giờ lại nhìn tôi như sắp sụp đổ.

“Em thực sự muốn ly hôn à?”

Hả?

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng.

Anh đã quay sang Giang Yến, gào lên:

“Anh còn là người không?!”

“Vừa về đã dụ dỗ em dâu?!”

“Anh có biết cô ấy thích gì không? Mua mấy thứ này có ích gì?!”

“Anh có thể làm chó cho cô ấy được không?!”

Anh càng nói càng vô lý.

Tôi vung tay tát thẳng vào mặt anh.

Thế giới cuối cùng cũng yên lặng.

Giang Yến – người bị buộc tội tạo ra bi kịch loạn luân trong gia đình – quay mặt đi, giả vờ như không thấy gì cả.

“Anh tuyệt đối không tha cho em.”

Giang Dật khẽ lẩm bẩm câu đó,

Không nhìn ai, quay lưng trở về phòng.

“Rầm”—cửa đóng sập lại.

Lúc này, Niệm Niệm xách theo phần túi còn lại bước vào.

Cô ấy ngơ ngác: “Không phải là chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho Giang Dật à?”

“Không lấy đồ ra trang trí sao?”

Giang Yến kéo tay cô ấy đi luôn, nhỏ giọng giải thích:

“Giang Dật về rồi.”

【Vì vậy, người đã kết hôn đừng về nhà bất thình lình, không biết sẽ gặp phải kinh hoàng gì đâu!】

【Trời ơi, nam chính chắc đang trùm chăn khóc như ấm nước sôi rồi, lần này thật sự bị tổn thương rồi… Nhưng nữ phụ cũng quá đáng, biết là hiểu lầm rồi mà còn mang cả đơn ly hôn ra!】

【Cái bạn cá mì cay kia, tôi thắng rồi nhé!】

Thắng cái đầu ấy!

Đã có đơn ly hôn nào đâu chứ!

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)