Chương 1 - Bị Đá Ra Ngoài Chỉ Vì Là Một Bảo Mẫu

Sau khi bảo mẫu toàn thời gian bị lén đuổi đi, con tôi sốt cao suốt cả đêm mà không ai phát hiện. Sáng hôm sau, tôi phải vội vàng đưa bé vào ICU để cấp cứu.

Tôi ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật, vừa khóc vừa gọi điện cho chồng. Kết quả chỉ nhận được một trận mắng xối xả:

“Chỉ là một bảo mẫu thôi mà, nghỉ thì nghỉ. Gia Di là quản gia nhà mình, cô ấy nói sao thì làm vậy.”

Tôi ngồi chờ suốt ba ngày ba đêm ở cửa ICU, nhưng anh ấy vẫn không xuất hiện.

Tôi không ngờ rằng, đến khi đi đóng tiền viện phí thì mới phát hiện thẻ lương của mình đã bị đóng băng.

Người mang thư sa thải đến lại chính là quản gia Thẩm Gia Di, mà trên đó còn có chữ ký rõ ràng của Tống Vân Tranh:

“Không đứng ra quản lý thì không biết chi tiêu vất vả thế nào.”

“Tổng Giám đốc Giang, nuôi con vốn đã tốn kém, một bảo mẫu mấy chục triệu mỗi tháng thì không thể giữ lại. Hơn nữa, công ty cũng không thể nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi như cô.”

Lúc đó tôi mới hiểu, Tống Vân Tranh mời cô ta về, không phải để quản lý gia đình mà là để giành quyền kiểm soát.

Tôi lập tức gọi cho ba:

“Ba là cổ đông lớn nhất đứng sau công ty của Tống Vân Tranh. Giờ làm ơn rút vốn giúp con!”

1

Thẩm Gia Di chìa tờ giấy sa thải ra trước mặt tôi, cười đầy mỉa mai, giọng điệu trịch thượng:

“Cô đã chọn làm mẹ toàn thời gian thì công ty không thể tiếp tục trả lương cho cô được nữa. Cứ phát lương miễn phí kiểu đó thì công ty sao mà sống nổi?”

Tôi nhìn thấy ba chữ “Tống Vân Tranh” trên giấy, thật sự không tin nổi anh ấy lại tự tay ký tên đuổi tôi.

Trước đây tôi từng giấu thân phận tiểu thư nhà giàu ở Bắc Kinh để cùng anh ấy gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, vậy mà đổi lại là một tờ thông báo sa thải.

Tôi đã kiệt sức sau ba ngày ba đêm không ngủ, mắt hoa đầu choáng, cố gắng lắm mới đứng vững.

Bác sĩ bên kia thì liên tục giục đóng viện phí, tôi sốt ruột đến mồ hôi túa ra, không màng giữ thể diện nữa, khẩn cầu:

“Con tôi vẫn đang nằm trong ICU, cần đóng tiền gấp. Làm ơn mở khóa thẻ lương của tôi trước, chồng tôi sẽ bù lại sau.”

Nghe vậy, Thẩm Gia Di cười khẩy một tiếng, trong mắt lại ánh lên sự ghen tị và thù hằn:

“Tống tổng là chồng cô, cũng là chủ tịch công ty. Cô dựa vào cái gì mà đòi anh ấy phá lệ vì cô?”

“Cô đừng quên, bây giờ không phải cô làm chủ nữa đâu!”

Tôi nhất thời bị cô ta chặn họng, không biết nói gì.

Đúng lúc đó, bác sĩ điều trị chính của bé chạy đến, thở hổn hển:

“Cô Giang, bé vẫn sốt cao không giảm, phải phẫu thuật gấp. Làm ơn mau chóng đóng viện phí!”

Tôi trợn tròn mắt, sững sờ.

Thẩm Gia Di cầm thẻ lương của tôi trong tay, đứng một bên cười mà không nói gì.

Tôi cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, choáng váng đến hoa mắt:

“Thẩm Gia Di! Tôi mới là vợ hợp pháp của Tống Vân Tranh, mau đưa thẻ lại cho tôi!”

Cô ta cười phá lên, như thể vừa nghe được một chuyện cười kinh thiên động địa.

Cười chán rồi, cô ta bắt đầu khoe khoang như đếm của:

“Mật khẩu cửa tôi muốn đổi là đổi. Tất cả mật khẩu thẻ của Tống tổng cũng do tôi quản. Trong nhà mỗi ngày tiêu bao nhiêu, ăn món gì, cũng là tôi quyết định.”

“Giang Nguyệt, cô còn dám tự xưng là vợ Tống tổng à?”

Từ khi Thẩm Gia Di từ thư ký trở thành quản gia nhà họ Tống, tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do cô ta quyết.

Từ việc buổi sáng uống canh gì đến hướng phát triển công ty, Tống Vân Tranh đều hỏi ý cô ta.

Từ sau khi tôi mang thai, cô ta đã chặn hết các thẻ của tôi, chỉ để lại một thẻ lương do cô ta tùy ý phát tiền.

Nhưng lúc này, tôi thực sự không thể tiếp tục đôi co với cô ta nữa. Tay run rẩy gọi cho Tống Vân Tranh.

Vừa mới đổ chuông một tiếng, đầu bên kia đã lạnh lùng tắt máy không chút do dự.

Tim tôi như thắt lại khi nghe tiếng cười nhạo không chút kiêng nể của Thẩm Gia Di:

“Xin lỗi nhé, quy định mới lập hôm qua từ giờ Tống tổng đi làm không được nhận mấy cuộc gọi linh tinh. Không ngờ anh ấy làm theo cũng nghiêm túc phết.”

Nói rồi, cô ta rút điện thoại của mình ra gọi cho anh ta, chỉ một giây đã được bắt máy.

“Cô bé của anh à, anh đang họp, có gì em cứ tự quyết đi. Tất cả quyền hành trong nhà họ Tống chẳng phải đều do em nắm sao?”

Trong mắt Thẩm Gia Di ánh lên một tia ranh mãnh, rồi cô ta ném thẻ lương của tôi xuống đất, lấy gót giày giẫm nát.

Vừa cười cợt tán tỉnh với Tống Vân Tranh, vừa quay người rời khỏi bệnh viện, không thèm ngoái lại.

Suốt năm năm qua tôi vất vả gây dựng gia đình này, hóa ra chỉ là đang dọn sẵn cho người phụ nữ khác hưởng.

Nếu đã như vậy, thì những gì tôi từng cho anh ta, tôi sẽ lấy lại bằng hết.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)