Chương 8 - Bị Đá Ra Khỏi Danh Sách Thực Tập
8
“Cô ăn ở kiểu gì mà phải tranh giành đến mức cướp mất suất của người khác?”
________________
Trước đây, tôi thật sự không hiểu tại sao Ngô Tâm Tâm lại căm ghét tôi đến vậy.
Bây giờ thì rõ rồi:
Ghen tị khiến người ta trở nên méo mó đến mức không còn nhận ra bản thân nữa.
________________
“Được rồi, ồn ào đủ chưa.”
Tôi gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi ngước nhìn tổng giám đốc:
“Vậy… suất thực tập này, vẫn còn hiệu lực chứ?”
Dù sao, Hạo Minh cũng là doanh nghiệp của nhà tôi.
Làm sếp, không thể là người vô năng.
________________
Cô cố vấn Liu dường như đoán được ý đồ của tôi, lập tức lật mặt 180 độ, cuối đầu cúi lưng, vội vàng xin lỗi:
“Bạn Tiêu Vũ Kỳ à, là lỗi của cô, nếu không phải cô nhìn nhầm ảnh, thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”
“Bây giờ em cũng đã được khôi phục danh sách, chúng ta đều là người một trường…”
“Hay là… cho qua chuyện này được không?”
Cho qua ư?
Sao có thể?
Tôi khẽ bật cười, quay đầu nhìn về phía tổng giám đốc.
Ông lập tức đứng dậy, nghiêm túc tuyên bố:
“Toàn bộ danh sách thực tập sẽ được rà soát lại.”
“Mong các bạn học sinh kiên nhẫn chờ kết quả trong vòng một ngày.”
________________
Trong lúc chờ đợi, công ty sắp xếp cho chúng tôi nghỉ lại tại khách sạn 5 sao.
Vừa nhận phòng xong, các bạn cùng phòng lập tức ùa vào phòng tôi xin lỗi rối rít.
Các cô ta rưng rưng nói rằng, cũng chỉ vì muốn có cơ hội thực tập tại Hạo Minh nên mới đứng về phía Ngô Tâm Tâm, hùa theo bắt nạt tôi.
“Cô ấy nói chú cô ta là lãnh đạo lớn trong Hạo Minh.”
“Cô ấy còn đang yêu đương với cô cố vấn Liu nữa…”
Các cô ta nói rất nhiều. Nhưng nói tới nói lui, ý chính chỉ có một:
👉 “Chúng tớ vô tội.”
👉 “Xin cậu đừng để bọn tớ bị loại khỏi danh sách.”
Nhưng… họ lại sai tiếp lần nữa.
Tôi sau này là người sẽ ngồi ghế chủ tịch, làm sao có thể là loại người mềm lòng và dễ quên thù cũ?
________________
Một ngày sau, kết quả được công bố.
Chỉ còn hai người trúng tuyển:
Tôi, và một bạn nam khác có bằng sáng chế cá nhân.
Tôi không nhớ rõ cậu ta, chỉ biết trong suốt vụ lùm xùm này, cậu ấy chưa từng phát biểu một lời.
Ngày danh sách mới được công bố, những người bị loại khỏi danh sách cũ ôm đầu gào khóc.
Có người phẫn uất, xông vào đánh Ngô Tâm Tâm một trận.
Sau đó đánh qua đánh lại, suýt chút nữa thì bị cảnh sát tóm.
________________
Ngô Tâm Tâm vốn là đứa quen thói khóc lóc ăn vạ, vậy mà lần này lại không khóc.
Giữa chúng tôi bị ngăn cách bởi vài người.
Cô ta nhìn tôi, cười lạnh:
“Hạo Minh thì ghê gớm gì?”
“Thực tập thôi mà, chỗ nào chẳng có!”
Rồi cô ta cùng cô cố vấn Liu thất thểu quay về trường.
Còn tôi, chính thức đến phòng nhân sự báo danh, bắt đầu kỳ thực tập của mình.
________________
Ngày đầu tiên chính thức đi thực tập, công ty tuyên bố đuổi việc trợ lý Ngô.
Lý do rất nhiều, và không có bất kỳ khoản bồi thường nào.
Ông ta không cam lòng, tìm đến tận chỗ làm của tôi, quỳ gối ngay trước bàn làm việc:
“Tiểu thư! Tôi sai rồi! Là tôi không biết trời cao đất dày!”
“Chuyện đó không liên quan đến tôi! Là con tiện đó giở trò!”
Con tiện đó?
Tôi cau mày, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Ông gọi cháu gái mình là tiện nhân?”
Ông ta vội vàng xua tay:
“Không không, nó đâu phải cháu tôi. Nó là gái làng chơi đấy!”
Tôi thấy buồn nôn, tay khẽ sờ vào túi áo.
“Lặp lại lần nữa.”
Ông ta tưởng làm thế sẽ lấy được lòng tôi, tuôn một tràng không ngừng:
Chuyện ông ta đi chơi bar cùng khách, Ngô Tâm Tâm tưởng ông ta là lãnh đạo lớn của Hạo Minh nên chủ động “dâng mình”…
Nói rõ từng chi tiết, không sót gì.
Ông ta tưởng vạch trần cô ta ra thật thảm hại thì tôi sẽ hài lòng mà tha cho ông ta.
________________
Tôi lập tức gọi cho bộ phận bảo vệ:
“Có người gây rối, mời anh ta ra khỏi công ty.”
Không chỉ có vậy —
để ngăn chặn ông ta tiếp tục làm hại thêm cô gái nào khác, tôi quyết định:
Phong sát ông ta trong toàn ngành.
________________
Còn Ngô Tâm Tâm?
Tôi đâu phải thánh nữ hay đức mẹ gì.
Tôi chọn một ngày đẹp trời, gửi đoạn ghi âm toàn bộ lời nói dơ bẩn của ông ta cho bạn trai của cô ta — cô cố vấn Liu.
Lưu cố vấn có thể ngồi vào ghế cố vấn lớp, chắc chắn là có chỗ dựa.
Dù tôi đã gửi đơn tố cáo lên ủy ban kỷ luật, nhưng kết quả vẫn là… chìm xuồng.
________________
Không biết vì sao, người cha cả quá trình không hề xuất hiện bảo vệ tôi, bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy.
Ông trực tiếp tìm đến ban giám hiệu, dùng lý do chấm dứt hợp tác giữa công ty và nhà trường để ép họ phải trả lại công bằng cho tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra, cô giáo chủ nhiệm từng nói rất đúng:
“Lãnh đạo, rốt cuộc cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của nhà trường mà thôi.”
________________
Ngay trong ngày hôm đó: