Chương 4 - Bị Bỏ Lại Tại Trạm Dịch Vụ
Nghĩ đến việc chú Chu vẫn đang đợi bên ngoài để đưa tôi đi ăn, tôi chẳng nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng dọn dẹp giường, rồi ra ngoài sớm để chú còn về nhà.
Đang dọn được một nửa thì có người bước vào.
Nghĩ là bạn cùng phòng sau này, tôi lập tức nở nụ cười, định chào hỏi để tạo ấn tượng tốt.
“Chào bạn~ Mình là…”
Vừa quay đầu lại, tôi đã thấy Chu Nghiễn Lễ và Thẩm Kiều với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Thấy là tôi, ánh mắt Chu Nghiễn Lễ sáng lên.
“Giang Vãn?”
“Sao em lại đến rồi?”
“Là chú Trương đón em hả?”
“Sao em không gọi cho anh một tiếng?”
“Không ngờ em lại ở cùng ký túc xá với Thẩm Kiều, thật là trùng hợp quá!”
“Nhưng vậy cũng tốt, sau này làm bạn, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Có em ở đây, chắc chắn sẽ không ai bắt nạt Thẩm Kiều được. Em lại có điều kiện, sau này có đồ ăn gì hay đi đâu chơi, nhất định đừng quên cô ấy nhé.”
“À đúng rồi, điện thoại của cô ấy bị rơi vỡ ở bệnh viện, nên anh lấy cái 16Pro mới của em đưa cô ấy xài tạm, đợi sau này cô ấy tìm được việc làm thêm có tiền thì sẽ mời em ăn để cảm ơn.”
“Còn nữa, rèm giường và chăn cô ấy không có, nên cũng lấy của em dùng trước luôn, sau này sẽ mời ăn bù.”
Nói xong, anh ta nhìn giường tôi vừa dọn xong, rèm giường vừa mới treo lên, vẻ mặt đầy đắc ý nhìn Thẩm Kiều:
“Thấy chưa, anh đã nói rồi mà, Giang Vãn cái gì cũng giỏi, dù tất cả đều đưa cho em rồi, cô ấy vẫn có thể chuẩn bị một bộ mới ngay lập tức!”
Thẩm Kiều cũng phối hợp với anh ta, lập tức nhìn anh ta với ánh mắt lấp lánh.
“Lớp trưởng Chu, anh thật sự quá giỏi, hiểu Giang bạn học rõ đến vậy.”
“Lúc đầu em còn thấy ngại không dám dùng, may mà nghe lời anh, nếu không tối nay em chẳng có chỗ mà ngủ.”
“Lớp trưởng Chu, anh thật sự đối xử với em quá tốt, nếu không có anh, hôm nay em đâu thể đến trường được.”
“Nếu không có anh đưa em đi bệnh viện, có lẽ em đã đau chết giữa đường.”
“Nếu không có anh giả làm bạn trai em, chắc chẳng ai giúp em trải giường, treo rèm đâu. Em thật sự cảm ơn anh rất nhiều!”
“Đợi khi nào em kiếm được tiền, nhất định sẽ mời anh ăn bữa thật ngon, đến lúc đó anh chịu đi chứ?”
Chu Nghiễn Lễ gõ nhẹ lên mũi cô ta, cười:
“Đương nhiên rồi, đến lúc đó rủ cả Giang Vãn đi cùng nhé!”
Nói xong, anh ta quay sang nhìn tôi, lập tức sững lại.
Vì anh ta thấy gương mặt đầy u ám của tôi.
“Anh nói xong chưa?”
“Không hỏi ý tôi đã tự tiện đi đón cô ta, còn cho cô ta ngồi ghế phụ, rồi vứt tôi lại trạm dịch vụ.
“Bây giờ lại không hỏi ý tôi, đem luôn điện thoại 16Pro và chăn nệm của tôi cho cô ta, gì vậy? Mấy thứ đó là anh mua chắc? Anh muốn cho là cho được à? Anh đã hỏi tôi chưa?
“Bảo sao tôi thấy đồ trên giường đó quen mắt đến thế!”
“Rộng lượng vậy thì anh đem luôn xe RV nhà tôi tặng cho cô ta đi!”
“Anh muốn làm người tốt, để lại ấn tượng tốt thì tôi không cản.”
“Nhưng có thể dùng tiền của anh được không?”
“Chuyện trước còn chưa tính sổ, giờ lại thêm đống nợ mới, Chu Nghiễn Lễ, anh giỏi thật đấy.”
“Anh cũng khỏi cần giả làm bạn trai cô ta nữa, chia tay đi, anh làm bạn trai thật của cô ta luôn đi cho rồi!”
Chu Nghiễn Lễ bị tôi mắng đến ngớ người, mặt mũi đầy vẻ không thể tin nổi.
“Giang Vãn, chẳng qua chỉ để em đợi ở trạm dịch vụ một lát thôi mà, có đến mức nổi giận vậy không?”
“Anh biết nhà em có điều kiện, dù để em một mình thì ba mẹ em cũng sẽ có cách lo được cho em.”
“Đó, em đâu có sao, chẳng phải đến rất nhanh sao?”
“Huống hồ, lúc đó Thẩm Kiều thật sự không khỏe, anh sợ cô ấy xảy ra chuyện nên mới đưa đi bệnh viện trước.”
“Sao em lại lạnh lùng vậy? So đo từng chút như thế!”
“Trong trường này chỉ có ba người chúng ta là quen biết, đáng ra phải đoàn kết, chứ sao lại gây chia rẽ nội bộ?”
“Xem ra là do nhà em chiều chuộng quá, chiều đến mức em chẳng còn chút nhân tính nào, thật ích kỷ, thật vô cảm!”
8
Tôi bị lời anh ta làm tức đến bật cười.
“Chu Nghiễn Lễ, anh có nghe nổi những lời anh đang nói không?”
“Giờ anh dùng đồ của tôi để lấy lòng Thẩm Kiều, rồi còn trách tôi là không nên so đo? Anh còn mặt mũi để nói vậy sao?”
“Tôi nói cho anh biết, từ giờ phút này trở đi, chúng ta chia tay!”
“Không, thật ra là ngay tại trạm dịch vụ, trong lòng tôi, anh đã chết rồi.”
“Tôi không phải đang thương lượng với anh, mà là đang thông báo!”
“Anh không có quyền đem đồ của tôi cho người khác, lập tức đòi lại hết cho tôi, nếu không tôi sẽ báo công an!”
Nghe thấy hai chữ “báo công an”, sắc mặt của cả hai người họ lập tức thay đổi.