Chương 6 - Bị Bỏ Lại Giữa Đêm Pháo Hoa
Đội trưởng bảo vệ dẫn theo hai người nhanh chóng tiến lại gần.
“Anh Từ, xin hãy giữ bình tĩnh. Chị Thẩm là người đứng tên sở hữu căn hộ và đã nộp đầy đủ giấy tờ pháp lý liên quan.”
“Cô ấy đã yêu cầu rõ ràng cấm anh và người phụ nữ này vào trong. Ban quản lý chúng tôi buộc phải tôn trọng yêu cầu của chủ nhà. Mong anh đừng gây khó dễ cho chúng tôi.”
“Tôi là chồng cô ta! Tôi cũng là chủ nhà!”
Từ Hạ gào lên với bảo vệ, cố gắng đẩy họ ra.
Nhưng các nhân viên bảo vệ được huấn luyện chuyên nghiệp, thái độ kiên quyết nhưng vẫn giữ lễ, lập tức ngăn anh ta lại.
Những người dân ra vào khu chung cư bắt đầu dừng lại nhìn, đủ loại ánh mắt, tiếng bàn tán xì xào khiến mặt mũi Từ Hạ và mẹ anh ta đỏ rực, mất hết thể diện.
“Tốt! Rất tốt! Thẩm Gia Viên, cô cứ đợi đấy!”
Từ Hạ mặt mũi u ám, buông một câu đầy tức tối, rồi dìu mẹ mình đang chửi bới om sòm, miễn cưỡng rời khỏi cổng chung cư.
Vài ngày sau đó, bề ngoài thì có vẻ yên ắng.
Mẹ tôi hạn chế ra ngoài, tôi tranh thủ thời gian ngoài giờ làm để ở bên cạnh bà, nhưng do đang vào giai đoạn nước rút của dự án nên việc tăng ca là không thể tránh khỏi. Trong lòng tôi lúc nào cũng bất an.
Sự yên ắng căng thẳng ấy rốt cuộc cũng bị phá vỡ vào đêm thứ ba.
Khoảng chín giờ tối, tôi vừa rời khỏi tòa nhà văn phòng thì điện thoại rung lên liên tục. Là số của ban quản lý chung cư.
“Chị Thẩm! Chị mau về đi! Mẹ chị… mẹ chị và một người đàn ông họ Từ đang xung đột dữ dội ở cổng chung cư.”
“Có một bà cụ ngã ra đất, tình hình rất rối loạn. Bên phía họ nói là do mẹ chị đẩy ngã, đã gọi công an rồi!”
Đầu óc tôi ong lên một tiếng.
Tôi lập tức quay về nhanh nhất có thể. Cổng chung cư đã bị xe cảnh sát và đám đông vây kín.
Tôi chen qua đám người, nhìn thấy mẹ mình đang đứng lẻ loi ở giữa, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, lắp bắp giải thích với cảnh sát:
“Không phải tôi… tôi không đẩy bà ấy… là bà ấy tự ngồi xuống mà…”
Từ Hạ đang đỡ mẹ anh ta — người đang ngồi bệt trên đất, ôm mặt khóc lóc — lớn tiếng kêu oan:
“Cảnh sát! Các anh nhìn đi! Mẹ tôi lớn tuổi rồi, chỉ đến nói vài câu với con dâu, bà ấy liền lao ra đẩy! Quá độc ác!”
Người dân xung quanh tụ tập càng lúc càng đông. Mẹ chồng tôi thì càng khóc to hơn, giọng thảm thiết:
“Ôi trời ơi gãy xương rồi… đau quá… bà già này sắp bị giết rồi đây…”
Những người xung quanh không hiểu đầu đuôi gì, bắt đầu bàn tán:
“Nhìn bà cụ hiền thế mà cũng đánh người được sao?”
“Nghe nói con dâu định ly hôn, chắc cãi vã căng lắm…”
“Dù gì cũng không nên ra tay với người già chứ…”
Mẹ tôi thấy tôi đến thì nước mắt lập tức trào ra, môi run rẩy nhưng không nói nổi một lời.
Ánh mắt Từ Hạ lóe lên chút đắc ý:
“Cảnh sát à, làm ơn bảo vệ công lý cho người dân lương thiện như chúng tôi! Phải xử lý nghiêm thủ phạm!”
Viên cảnh sát dẫn đầu nhíu chặt mày, bắt đầu lấy lời khai và hỏi nhân chứng. Nhưng phần lớn người đứng xem chỉ nhìn thấy kết quả chứ không rõ chuyện gì xảy ra trước đó.
Một bảo vệ khu chung cư khó khăn mở lời:
“Lúc chúng tôi đến thì bà cụ kia đã ngã rồi, cụ thể xảy ra gì thì…”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nói với cảnh sát:
“Anh cảnh sát, mẹ tôi đang hoảng loạn nghiêm trọng, tôi muốn đưa bà về nghỉ ngơi trước.”
Cảnh sát ghi chép lại, chưa kịp đưa ra quyết định.
Từ Hạ lập tức nhảy dựng lên:
“Cô ta định chạy trốn! Cảnh sát không được để cô ta đi! Cô ta là thủ phạm!”
Mẹ chồng tôi lập tức phối hợp, rên rỉ thảm thiết hơn như thể sắp tắt thở tới nơi.
Cảnh sát trưởng cau mày, rõ ràng bị tiếng ồn náo loạn làm khó chịu.
Anh ta giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, nghiêm giọng:
“Tất cả im lặng! Sự việc thế nào, chờ điều tra rõ ràng rồi nói!”
Anh quay sang tôi: “Cô là người nhà?”
“Tôi là con gái bà ấy, cũng là chủ căn hộ.”
Tôi trả lời dứt khoát, nhanh chóng bước đến bên mẹ, che chở bà phía sau lưng mình.
“Anh cảnh sát, đừng nghe cô ta nói bậy!”
Từ Hạ cố chen vào, muốn dẫn dắt tình hình: “Mẹ con họ là một phe! Trước đó cô ta còn lén bán xe của chúng tôi — tài sản sau hôn nhân! Bây giờ lại bao che cho mẹ đánh người!”
Tôi lập tức ngắt lời anh ta: “Từ Hạ, anh bớt bịa chuyện đi.”
“Chiếc xe đó là tôi mua bằng tiền riêng trước hôn nhân, trong giấy đăng ký xe chỉ có tên một mình tôi.
Hóa đơn mua xe, biên lai chuyển khoản ngân hàng tôi đều giữ đầy đủ. Nếu cần, tôi có thể cung cấp hồ sơ gốc ngay lập tức.”
“Việc xử lý tài sản cá nhân trước hôn nhân của tôi hoàn toàn hợp pháp. Còn về căn hộ mà anh đang cố tình xông vào…”
Ánh mắt tôi lướt qua Từ Hạ và cảnh sát.
“Giấy tờ nhà cũng chỉ có một mình tôi đứng tên. Căn hộ này do ba mẹ tôi mua tặng tôi trước hôn nhân, hợp đồng mua bán và bằng chứng chuyển tiền đều đầy đủ. Nếu cần, tôi có thể lên nhà lấy xuống cho anh và cảnh sát xem.”