Chương 8 - Bị Bịa Chuyện Từ Người Bạn Nam

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Lời giải thích này cực kỳ hợp lý, lập tức được sinh viên trong trường chấp nhận.

Hôm đó, tôi vừa lấy cơm từ căn tin về, thì bắt gặp cố vấn đang nắm cổ áo một sinh viên, đỏ mặt tía tai tranh cãi.

“Mày nói linh tinh cái gì vậy?”

“Tao có bạn gái đàng hoàng, sao có thể là gay được?”

“Ngô Thao càng không thể thích tao, rõ ràng hắn theo đuổi Lâm Thiển không thành, mới dựng chuyện thôi!”

Cố vấn ngẩng đầu nhìn thấy tôi, liền kích động gọi.

“Lâm Thiển, em qua đây.”

“Em rõ tình hình nhất, mau giải thích với bọn họ đi!”

Tôi nhún vai.

“Báo cáo cảnh sát chẳng phải đã công bố rồi sao, những chuyện khác em đâu thể nói bừa được.”

“Cố vấn, người trong sạch thì tự nhiên trong sạch, anh quan tâm ánh mắt người khác làm gì?”

“Cứ mặc kệ họ nói, không sao đâu, phải rộng lòng một chút.”

Mọi người ồ lên cười.

“Đúng đó, nếu trong lòng không có quỷ, sao phải kích động như vậy?”

Cố vấn đứng chết lặng tại chỗ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Rõ ràng, chỉ khi con dao đâm vào chính mình mới biết đau thế nào.

Trước kia, khi có tin đồn về tôi và cố vấn, vì tôi xinh đẹp nên nhắc tới anh ta, bạn học phần lớn đều là giọng điệu ngưỡng mộ, khen nể.

Nhưng giờ thì khác.

Mọi người đều nói cố vấn thích phục vụ nam sinh.

Thậm chí còn mở tiệc tập thể, lời đồn vừa bẩn thỉu vừa ghê tởm, khiến cố vấn lập tức ngồi không yên, muốn tự chứng minh trong sạch.

Anh ta túm lấy cổ áo cậu sinh viên kia, làm ầm ĩ tới phòng giáo vụ, đòi lãnh đạo nhà trường xử phạt đối phương.

Không ngờ, người bị mắng lại là chính anh ta.

“Anh làm đủ chưa?”

“Người ta làm cố vấn đều yên ổn, chỉ có anh là chuyện nhiều nhất, sao mọi lời đồn đều nhắm vào anh hết vậy?”

“Chẳng lẽ anh không có vấn đề gì sao? Mỗi tối gọi đám con trai đến làm gì?”

Lãnh đạo trường mắng anh ta một trận tơi bời, còn cảnh cáo, nếu sau này còn để rộ ra chuyện gì nữa thì đừng mong ở lại làm việc.

Dù náo loạn đến thế, cố vấn vẫn chưa bị đuổi ngay.

Mọi người đều đoán anh ta có chỗ dựa phía sau.

Rất nhanh, “chỗ dựa” đó tự mình lộ diện.

Thì ra bạn gái của cố vấn chính là cháu gái của hiệu trưởng.

Lần này, cô ta cũng nghe thấy tin đồn trong trường, cãi vã với anh ta.

“Khó trách anh nhu cầu thấp như vậy, tôi còn tưởng anh đoan chính lắm, hóa ra anh là gay, anh định lừa tôi cưới sao?”

Cố vấn miệng lưỡi khô khốc, nóng giận dâng lên, vung tay tát cô ta một cái.

Kết quả thế nào, bạn gái vốn chưa từng chịu ấm ức, lập tức đề nghị chia tay.

Sau khi chia tay, cố vấn đương nhiên bị trường đuổi việc.

Mọi người đều bàn tán, nói rằng việc anh ta bị bạn gái phát hiện là đồng tính đã càng khiến lời đồn trước đó trở nên chắc chắn.

Ngô Thao sau khi mãn hạn tạm giam, thật ra trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn.

Mọi người nhất định sẽ nói hắn nhân phẩm kém, thích dựng chuyện.

Hắn nghĩ, chỉ cần cúi đầu im lặng, ngoan ngoãn một thời gian, cơn sóng sẽ qua nhanh thôi.

Không ngờ, cách nhìn của bạn học với hắn hoàn toàn khác với dự đoán.

“Thằng đồng tính âm hiểm, điên rồ.”

Hắn chỉ cần nhìn một bạn nam lâu thêm một chút, đối phương liền cảnh giác.

“Nhìn gì vậy, tôi không hứng thú đâu nhé!”

Có bạn nam bên cạnh còn châm chọc:

“Cậu sao có thể từ chối thẳng thừng thế? Lỡ người ta tỏ tình thất bại, rồi lại dựng tin bậy bạ bôi nhọ cậu thì sao?”

Mọi người phá lên cười.

Trong tiếng cười, lại có kẻ lôi chuyện ân oán giữa hắn và cố vấn ra nói.

Nói rằng từng có người tận mắt thấy, chai nước khoáng cố vấn uống dở, Ngô Thao nhặt lại, còn liếm cả nắp.

Nói hắn thường xuyên chạy tới ký túc xá cố vấn.

Có lần cố vấn kêu mất vài cái quần lót chưa giặt, tám phần là bị hắn lấy trộm.

Ngô Thao gần như phát điên.

“Tôi mới không biến thái như vậy, các người bị thần kinh à!”

Hắn tức tối muốn tranh luận, đối phương chẳng buồn để ý, chỉ châm chọc vài câu, khiến hắn nổi giận, tung một cú đấm mạnh vào mũi người ta.

Hắn vốn đã bị kỷ luật, còn đang trong thời gian lưu ban theo dõi.

Thế mà dám đánh nhau trong trường, lập tức bị nâng mức kỷ luật, trực tiếp đuổi học.

Ngô Thao cảm thấy cuộc đời mình hoàn toàn sụp đổ.

Và kẻ đầu sỏ gây ra tất cả, chính là tôi.

Hắn gào thét khắp nơi, nói phải tìm tôi tính sổ.

Nhưng ngay cả bóng dáng tôi hắn cũng không thấy.

Bởi vì, tôi đã ở tận nước Anh xa xôi.

Bóng tháp chuông nghiêng nghiêng in xuống mặt nước gợn sóng của sông Cam, xa xa có người chống thuyền lướt qua làm một đàn chim bồ câu trắng giật mình bay lên, đôi cánh xao xác lướt qua đỉnh nhọn nhà thờ.

Bạn cùng phòng Chu Kỳ nhắn tin cho tôi.

Nói Ngô Thao khắp nơi gây sự, còn đánh nhau thêm vài lần, gia đình hắn phải bồi thường không ít, cuối cùng quyết tâm gửi hắn đến một trường cao đẳng hẻo lánh ở phương Bắc.

“Trường đó quản lý quân sự, cuối tuần cũng không được ra ngoài, lần này hắn chắc chắn sẽ ngoan thôi.”

Tôi nhìn bầu trời xanh biếc, khẽ cười nhạt.

“Thế à?”

“Không liên quan đến tôi nữa.”

Từ đó trở đi, trời cao mây rộng.

Trong cuộc đời tôi chỉ còn lại một tương lai rực rỡ và sáng ngời.

— Hoàn chính văn —

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)