Chương 9 - Bị Bán Về Làng Và Đánh Đổi Bằng Một Mối Hận
Khuôn mặt đen sạm ấy, dần hiện về trong ký ức tôi.
Bảy năm trôi qua những oán giận lúc bỏ nhà đi đã bị thời gian bào mòn gần hết.
Người cha từng yêu thương, cưng chiều, bảo vệ tôi thuở ấu thơ… thấp thoáng quay về trong tâm trí.
Tôi ngơ ngác xin nghỉ phép, lái xe trở về quê.
Bảy năm không về, căn nhà lá cũ nát hơn nhiều, mái nhà sụp mất một góc, từ xa đã thấy ánh đèn vàng leo lét hắt ra từ bên trong.
Tôi đẩy cửa bước vào, chỉ thấy ba đang lom khom, ăn cơm với dưa muối.
Bảy năm không gặp, ông từ người đàn ông cao lớn nặng hơn 90kg, giờ chỉ còn là một ông già lưng còng, da bọc xương.
Thấy tôi, ông xúc động đứng bật dậy, suýt nữa thì ngã xuống đất.
“Tiểu Tuyết… con gái ba… con về rồi…”
Giọng nói run rẩy, khản đặc.
Câu còn chưa nói hết, nước mắt đã rưng rưng.
Sau đó, ông không thốt nổi thêm lời nào, chỉ nghẹn ngào.
Ba giơ bàn tay gầy gò, gõ nhẹ vào vai tôi, nấc nghẹn:
“Bảy năm ba tháng… con còn nhớ, còn nhớ tới ông già này không…”
Lực không mạnh, nhưng đủ khiến vai tôi trĩu xuống.
Hồi nhỏ, ba chưa bao giờ nỡ đánh tôi, đám trẻ quanh nhà đều ganh tỵ.
Tôi từng đứng giữa đám trẻ, giơ nắm tay nhỏ xíu đầy kiêu hãnh tuyên bố:
“Nhà tao lớn nhất! Đứa nào dám đánh tao, tao đánh lại chết!”
Còn bây giờ, ba đánh tôi rồi—lần đầu tiên.
Nhưng tôi không đánh lại.
17
Tôi trầm giọng nói:
“Ba, con về rồi.”
Ba mắt đỏ hoe, chỉ vào cái ghế gỗ nứt nẻ bên cạnh:
“Ngồi đi.”
Sau đó, ông khom lưng đi vào bếp:
“Chờ chút nha, ba đi xào cho con món rau. Không biết con về, nên ba chẳng nấu gì sẵn cả.”
Ba tôi… vẫn là người cha trong ký ức thời thơ ấu—người từng yêu tôi thật lòng.
Có lẽ, ông luôn yêu tôi, chỉ là cách ông thể hiện tình yêu… tôi không thể nào chấp nhận được.
Vì ông đã dùng danh nghĩa yêu thương để trói buộc tôi suốt một quãng đời.
Bảy năm bôn ba ngoài xã hội, tôi đã trải qua đủ nhiều để hiểu và buông bỏ.
Chỉ là… tôi đã quen với việc không về nhà.
Trong mắt ba tôi, nhà Sơn Tử đúng thật là “gia đình tốt nhất trong mười dặm tám làng”.
Nhưng tôi thì đã thấy được thế giới rộng lớn bên ngoài, biết rõ nhà Sơn Tử thực chất tệ đến mức nào.
Ba tôi chỉ đơn giản muốn gả tôi cho một nhà “giàu nhất xóm” để được sống cuộc đời no đủ, điều đó… cũng chẳng có gì sai.
Tôi gọi ba:
“Ba, đừng xào nữa, mình lên thành phố ăn đi.”
Ba ngoái đầu nhìn ra cửa, kéo khóe miệng nhăn nheo cười:
“Trời sắp tối rồi, xe buýt lâu chạy mất rồi. Hay để mai đi?”
Giọng ông đầy dò hỏi.
Tôi chỉ về phía con đường:
“Xe con đậu sẵn ngoài kia rồi, mình lái xe đi.”
Ba nhìn theo hướng tay tôi, đôi mắt đục ngầu thoáng run lên, ánh mắt phức tạp:
“Được, vậy đợi chút. Ba đi cho heo ăn đã, chưa cho ăn tối…”
Tôi ôm trán:
“Nuôi heo được bao nhiêu? Cho hàng xóm luôn đi, sau này con nuôi ba.”
Ba sững người:
“Con nuôi ba? Con lấy gì nuôi?”
Tôi thành thật đáp:
“Con giờ là bác sĩ đầu ngành ở bệnh viện tỉnh, lương cao lắm, không thiếu tiền.”
Đôi mắt đục mờ của ba cuối cùng cũng sáng lên phần nào, tinh thần ông cũng tốt hơn hẳn:
“Tốt… tốt lắm! Con gái ba có tương lai rồi!”
Rồi ông lại ngập ngừng:
“Vậy ba đi thu dọn đồ đạc một chút…”
Tôi nhìn bộ quần áo chắp vá tả tơi ông đang mặc, giục luôn:
“Thôi khỏi dọn, con mua đồ mới cho ba.”
Xe chạy vào thành phố, ba suốt đường cứ trầm trồ kinh ngạc:
“Trời đất, sao đường lớn quá vậy trời!”
“Wow! Đèn gì mà đẹp dữ! Mà mở nguyên đêm chắc tốn điện lắm hả con?”
“Con ơi, mấy tòa nhà này cao cỡ nào vậy? Nhìn hoài không thấy nóc luôn!”
Tôi đều kiên nhẫn trả lời, giống như ngày xưa ông từng nhẫn nại đáp từng câu hỏi ngây ngô của tôi vậy.
Xe lao nhanh giữa thành phố.
Bỗng nhiên ba im bặt.
Tôi quay sang nhìn thì thấy ông nghiêng đầu dựa vào ghế phụ, hơi ngửa mặt, miệng khẽ hé ra, có vẻ đang ngủ.
Tôi nhẹ nhàng điều chỉnh ghế cho ông nằm thoải mái hơn, ba tỉnh giấc một chút, hoảng hốt nhìn tôi.
Tôi giải thích:
“Nằm vậy sẽ dễ chịu hơn.”
Ba khẽ gật đầu, ngửa mặt nhắm mắt, tiếp tục nghỉ ngơi.
Nếu tôi biết chỉ một lần nhắm mắt ấy… ông sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, tôi nhất định sẽ không để ông ngủ.
Xe đỗ trước quán lẩu yêu thích nhất của tôi, tôi gọi ba hai lần—không ai đáp.
Một cảm giác bất an chợt dâng lên.
Tôi đưa tay kiểm tra hơi thở ông—không còn gì. Má đã lạnh ngắt.
Ba đã chết. Bình thản, lặng lẽ, ngay bên cạnh tôi.
Trên môi ông, vẫn vương nụ cười mãn nguyện.
Tôi òa khóc, quẹo gấp vô lăng, lao thẳng đến bệnh viện.
“Cứu với! Ba tôi ngừng thở rồi! Làm ơn cứu ông ấy!”
Y tá kinh ngạc:
“Chị có… ba hả?”
Mắt tôi đỏ hoe:
“Còn hỏi gì nữa? Nhanh! Băng ca đâu?!”
Y tá định ngăn:
“Ông ấy đã lạnh cả người rồi, không cứu nổi đâu…”
Tôi gầm lên:
“Tôi là bác sĩ, hay cô là bác sĩ?!”
Dưới sự kiên quyết của tôi, y tá đẩy ba vào phòng cấp cứu. Epinephrine, máy sốc tim…
Điện tăng từ 1000V… lên 2000V… tới giới hạn rồi.
Trái tim ba vẫn không nhúc nhích.
Trợ lý nhíu mày, dè dặt nói:
“Không cứu được nữa rồi. Xin chia buồn.”
Tôi buộc phải chấp nhận sự thật, để họ đưa ba đi.
Ngay lúc bước ra khỏi phòng, tôi bắt gặp hai dáng người quen thuộc.
Tiểu Vũ và Sơn Tử—mỗi người nằm một băng ca, bê bết máu được đẩy ngang qua tôi.
Tôi hốt hoảng:
“Chuyện gì vậy?!”
Y tá đẩy băng ca không dừng lại, chỉ quay đầu đóng cửa gấp gáp.
Y tá phía sau, cầm hồ sơ bệnh án, nhận ra tôi, giải thích:
“Cô gái mang bầu đó, lúc mổ bắt con… bất ngờ cướp dao phẫu thuật từ tay bác sĩ, đâm thẳng vào ông chồng đang đứng cạnh.”
“Ruột bị lôi cả ra ngoài, dính đầy phòng, bốc mùi luôn…”
“Tôi chỉ thắc mắc, vợ chồng cãi nhau đến cỡ nào, mà người thì uống thuốc trừ sâu, người thì đâm dao như thế…”
“À đúng rồi, chị là người nhà phải không? Ký tên xác nhận đi.”
(Hết)