Chương 7 - Bí Ẩn Ngày Của Cha
Xuống giường tìm thuốc, phát hiện hai bạn cùng phòng cũng như tôi, mồ hôi vã đầy trán, ôm bụng không thể đứng thẳng.
Còn Lý Huệ, thì đang ngồi trên giường, đắc ý nhìn chúng tôi:
“Cứ chờ chết đi!”
Nói rồi cô ta nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng và khóa cửa từ bên ngoài, sau đó biến mất.
Cảnh sát tìm thấy cô ta lúc nửa đêm ở nhà ga, đang chuẩn bị lên tàu bỏ trốn.
Vừa bị bắt, Lý Huệ đã phá lên cười điên dại:
“Là tao làm đấy!”
“Tụi nó đáng đời! Ai bảo tụi nó cười nhạo tao? Tao mua thuốc độc ‘tam bộ đảo’, ruột tụi nó thối rữa hết rồi!”
“Nếu tao có tiền, tao đã bỏ thuốc độc vào máy nước trong căn-tin rồi! Tại sao không ai giúp tao?”
“Còn bố mẹ tao nữa, hai đứa khốn nạn trở mặt giúp người ngoài, chờ đó, có cơ hội tao giết chết cả chúng nó!”
Cảnh sát sửng sốt vì một đứa trẻ lại có thể nói ra những lời độc ác như thế.
“Cô có từng nghĩ nếu tụi nó chết thật, cô sẽ bị tử hình không?”
Lý Huệ vẫn cười rồ dại:
“Sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Tao đã hẹn giờ đăng bài rồi! Mấy chị em sẽ biết, tao giết là vì tiêu diệt lũ phản bội trong nữ giới!”
Cảnh sát chỉ biết lắc đầu:
“Cô hết thuốc chữa rồi. Bớt xem mấy video vớ vẩn đi, việc nên học thì không học, tin toàn mấy thứ nhảm nhí.”
Lúc đó Lý Huệ chưa nhận ra trong lời của cảnh sát có từ “nếu”.
Sau khi bị thẩm vấn xong, cô ta bị áp giải đến trại tạm giam để chờ xét xử.
Nhưng vừa ra khỏi phòng, cô ta liền nhìn thấy tôi và hai bạn cùng phòng đang ngồi ở sảnh đồn cảnh sát.
Lý Huệ giật mình hoảng hốt:
“Ma! Có ma kìa!”
“Tụi mày… không phải chết rồi sao?”
“Tao bỏ thuốc thật mà! Tụi mày là ma! Là ma đấy!”
Một bạn cùng phòng trợn mắt nhìn cô ta:
“Thuốc độc của mày công hiệu thật đấy, chữa luôn cả táo bón mấy năm nay của tao.”
Thật đáng tiếc cho cô ta.
Sau khi chúng tôi được đưa vào viện, thậm chí không cần rửa ruột.
Chỉ cần… tiêu chảy một trận, bụng liền khỏi ngay.
Bác sĩ nói thứ chúng tôi ăn vào không phải thuốc độc, mà là thuốc xổ pha một chút chất gây đau bụng.
Số tiền phát tờ rơi của Lý Huệ quá ít, mua thuốc độc chỉ đủ mua đồ giả.
Thấy chúng tôi không sao, cảnh sát liền đưa đến đồn để lấy lời khai, và vừa hay chạm mặt Lý Huệ lúc cô ta bị dẫn ra.
Đây là lần thứ hai tôi tận mắt chứng kiến cảnh cô ta bị áp giải đi.
Chỉ khác là… lần này không còn là mười lăm ngày tạm giam nữa.
Tôi nhìn cô ta, giọng lạnh như băng:
“Lý Huệ, nhớ lấy, gieo gió thì gặt bão.”
10
Một tuần sau, tại phiên tòa, Lý Huệ mặc áo ghi phạm nhân màu cam, vẻ mặt tiều tụy.
Cô ta bị truy tố với tội danh cố ý giết người.
Lần này, cả bố mẹ cô ta đều có mặt tại phiên xử.
Vừa thấy bố mình, Lý Huệ sửng sốt, sau đó quay đầu đi, không biết đang nghĩ gì.
Khi phiên tòa bắt đầu, cô ta đột ngột đứng dậy, hướng về phía ghế khán giả kêu khóc:
“Bố! Mẹ! Cứu con với! Nghĩ cách giúp con đi! Đàm phán với họ, bồi thường cũng được, con không muốn đi tù!”
“Bố! Bố nói gì đi chứ! Dù phải chi tiền hòa giải cũng được, con lạy họ cũng được! Miễn là con không phải ngồi tù!”
“Con nguyện làm trâu làm ngựa cho họ!”
Giọng cô ta run rẩy, nào còn chút khí thế chửi người như hồi ở trường.
Mẹ cô ta lập tức kéo tay chồng, khóc đến không thở nổi:
“Ông nó ơi, có bán nhà cũng phải cứu con gái! Vào tù là xong đời rồi!”
Nhưng bố cô ta như thể không nghe thấy gì.
So với lần trước gặp, ông ấy trông già đi hẳn mấy tuổi.
Lý Huệ cuối cùng cũng sợ thật rồi.
“Bố ơi! Con xin bố nói một câu thôi!”
“Bố vẫn còn giận con à? Con sai rồi! Con thật sự biết lỗi rồi! Không nên chửi bố, cũng không nên tiêu tiền bậy bạ…”
Cô ta càng nói càng tuyệt vọng, giọng nức nở:
“Bố! Trong tù toàn là tội phạm giết người! Họ sẽ đánh chết con mất!”
Bố cô ta có chút chấn động, quay mặt đi trong thoáng chốc, rồi lại ngồi nghiêm chỉnh, mặt lạnh tanh nhìn về phía thẩm phán.
Ông đã quyết — lần này không thể mềm lòng nữa.
Hai mươi năm qua ông nuôi dạy con sai cách.
Cày cuốc cực nhọc đến sinh bệnh,
vậy mà nuôi ra một đứa con gái vô ơn, hỗn láo.
Để cô ta đi lao cải chưa chắc là chuyện xấu.
Phải đau một lần, may ra mới học được làm người.
Nhìn thấy bố không hề động lòng, ánh mắt Lý Huệ dần trở nên tuyệt vọng.
Lửa giận trong cô ta đã tan, lúc này mới thấy mình ngu ngốc biết bao.
Cuộc sống trong tù đâu phải của con người!
Ai có thể ăn rau luộc không dầu nhiều năm như vậy?
Cô ta hối hận thật rồi.
Giá như cô ta chịu ngoan ngoãn một chút,
tiêu tiền bố mẹ, không phải đi làm thêm, ăn mặc đủ đầy, chờ ngày tốt nghiệp.
Hà cớ gì tự đẩy mình vào cảnh này?
Khi tôi bước lên bục với tư cách bị hại để phát biểu,
Lý Huệ đột nhiên quỳ xuống lạy tôi như điên:
“Lâm Hạ! Nghe tao nói đã! Tao thật sự biết lỗi rồi! Xin mày tha cho tao lần này!”
“Sau này tao sẽ tránh xa mày, làm trâu làm ngựa cũng được! Mày nói giúp tao với thẩm phán đi, xin họ đừng phạt tù! Tao hứa sẽ không bao giờ chọc vào mày nữa!”