Chương 8 - Bí Ẩn Dưới Gầm Giường

Chương 8

Tôi biết tin Trương Vĩ bị xử tử qua bản tin truyền hình.

Hôm đó trời mưa âm u. Tôi ngồi trong một quán cà phê, lặng lẽ nhìn vào màn hình tivi treo trên tường.

“Sáng nay, kẻ giết người hàng loạt Trương Vĩ đã bị thi hành án tử hình.

Như vậy, vụ án mạng gây chấn động cả nước suốt thời gian qua đã chính thức khép lại.”

Tôi không cảm thấy gì cả – không buồn, không vui.

Cứ như đang xem một bản tin về người xa lạ.

Có lẽ… đó là cảm giác gọi là “tê liệt” – khi cảm xúc không còn chỗ để bùng nổ nữa.

Những người khác trong quán cà phê bàn tán rôm rả về vụ án.

“Loại người này chết là đáng lắm.”

“Tội nghiệp những nạn nhân, chết oan uổng quá.”

“Bà vợ đúng là xui xẻo, lấy trúng kẻ sát nhân.”

Nghe đến câu cuối cùng, tôi uống cạn ly cà phê rồi nhanh chóng rời khỏi quán. Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời bàn tán nào về vụ án đó nữa.

Rời quán, tôi lái xe đến nghĩa trang.

Trên bia mộ của Lâm Tiểu Vũ là một bó cúc trắng – chắc là mẹ cô bé mới đem đến.

Trên tấm bia khắc một bức ảnh – một cô gái trẻ trung xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đầu xuân.

“Chào em, Tiểu Vũ.” – Tôi thì thầm. “Tên ác quỷ đó đã chết rồi. Em có thể yên nghỉ.”

Gió nhẹ thổi qua nghĩa trang yên ắng đến lạ thường.

Tôi đứng rất lâu trước mộ cô bé, nghĩ về những điều có thể đã xảy ra nếu cô ấy không gặp Trương Vĩ.

Có thể… giờ đây cô đã trở thành một nhà văn, đang viết quyển sách đầu đời.

Có thể… cô đã có chồng, có một gia đình nhỏ hạnh phúc, một người đàn ông thật lòng yêu thương cô.

Nhưng tất cả những điều đó… sẽ không bao giờ xảy ra.

Vì Trương Vĩ – cuộc đời cô kết thúc ở tuổi 20.

Tôi chợt nhớ đến một điều anh ta từng nói: Lúc lần đầu nhìn thấy tôi, anh ta cũng định giết.

Nếu không phải vì tôi khiến anh ta cảm thấy “khác biệt”, có lẽ… tôi đã trở thành một nạn nhân nữa trong danh sách đó.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Sau một tiếng đồng hồ ở nghĩa trang, tôi lái xe về nhà.

Khi ngang qua khu chung cư cũ – nơi tôi từng sống cùng Trương Vĩ – tôi không dừng lại.

Tôi đã bán căn hộ đó. Tôi không bao giờ muốn nhìn lại nơi ấy nữa.

Giờ tôi sống trong một căn hộ nhỏ giữa trung tâm thành phố. Không rộng rãi, không xa hoa, nhưng rất an toàn.

Quan trọng nhất: ở đó không có bất kỳ ký ức nào về Trương Vĩ.

Khi tôi vừa bước vào nhà, điện thoại reo – là mẹ của Lâm Tiểu Vũ.

“Tiểu Nhã, con xem tin tức chưa?”

“Xem rồi.” – Tôi đáp.

“Cuối cùng con quỷ đó cũng phải trả giá.” – Giọng mẹ của Lâm Tiểu Vũ nhẹ hẳn đi.

“Tiểu Vũ cuối cùng cũng có thể yên nghỉ rồi.”

“Vâng…”

“Tôi định rời khỏi thành phố này.” – Bà nói tiếp. “Nơi đây, chỗ nào cũng khiến tôi nhớ đến Tiểu Vũ. Tôi cần một khởi đầu mới.”

“Bà định đi đâu ạ?”

“Về phía Nam. Tôi có một người bà con xa sống ở đó.”

“Vậy thì tốt.”

“Còn con thì sao? Có dự định gì không?”

Tôi suy nghĩ một lúc: “Chắc con cũng sẽ rời đi. Tìm một nơi không ai biết con là ai… bắt đầu lại từ đầu.”

“Chúng ta đều cần một khởi đầu mới.” – Bà nói. “Nhưng Tiểu Nhã, cảm ơn con. Nếu không có con phát hiện ra sự thật, con quỷ đó có thể còn giết thêm nhiều người nữa.”

“Đó là điều con nên làm.”

“Giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Bà cũng vậy.”

Cúp máy xong, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.

Tôi quyết định – ngày mai sẽ rời khỏi thành phố này.

Nơi đây chứa quá nhiều ký ức đau đớn. Tôi cần một khởi đầu hoàn toàn mới.

Trong lúc dọn đồ, tôi vô tình thấy một vài món đồ còn sót lại của Trương Vĩ.

Áo sơ mi của anh ta. Những cuốn sách. Và… ảnh cưới của chúng tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới, thấy tim mình chợt trùng xuống.

Trong ảnh, chúng tôi cười rất tươi. Trông hạnh phúc. Trông rất yêu nhau.

Nếu lúc đó có ai nói với tôi rằng người đàn ông đang cười với tôi kia là một kẻ giết người hàng loạt… tôi chắc chắn sẽ nghĩ người đó bị điên.

Tôi gom hết đồ của Trương Vĩ bỏ vào túi rác, định vứt đi.

Nhưng khi đến lượt tấm ảnh cưới, tay tôi lại khựng lại.

Tôi nhìn khuôn mặt Trương Vĩ trong ảnh và nhớ đến lời anh ta nói trước khi chết:

“Vợ à, anh thật sự yêu em.”

Liệu anh ta có thật sự yêu tôi?

Hay đó cũng chỉ là một phần trong màn kịch mà anh ta dựng lên?

Có lẽ… tôi sẽ không bao giờ biết được câu trả lời.

Tôi xé tấm ảnh cưới làm đôi. Một nửa là hình anh ta – tôi ném vào túi rác. Phần còn lại – nửa có tôi – tôi giữ lại.

Không phải vì tiếc nuối.

Mà là để tự nhắc nhở mình: Đừng bao giờ quên bài học đó.