Chương 1 - Bên Trong Phòng Mổ Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau khi em gái tôi gặp tai nạn xe, tôi lập tức gọi cho chồng – người được mệnh danh là “bàn tay vàng” trong ngành ngoại thần kinh.

Anh hứa sẽ đích thân phẫu thuật cho em.

Thế nhưng, khi tôi đến phòng mổ, người trực tiếp cầm dao lại là một thực tập sinh chưa tốt nghiệp – Trương Y Thần.

Còn chồng tôi thì… đứng bên cạnh, chăm chú sửa luận văn tốt nghiệp cho cô ta.

“Thầy ơi… lúc nãy khi em cắt hộp sọ, lỡ tay đụng vào não bệnh nhân rồi…”

“Bây giờ máu chảy không ngừng, em phải làm sao đây?”

Trương Y Thần đột nhiên mặt mày tái mét, hoảng loạn chạy tới, nhào vào lòng anh ta, khóc như mưa.

Chồng tôi liếc nhìn đường điện tim đã trở thành một vạch ngang.

Anh ta im lặng trong chốc lát, rồi dịu dàng vỗ về đầu cô ta, nhẹ nhàng an ủi:

“Đừng lo, có anh ở đây rồi.”

Sau đó anh quay người rời khỏi phòng mổ, nhìn tôi – người đang lo lắng đến mức đứng ngồi không yên – rồi lạnh nhạt nói:

“Ca mổ thất bại rồi, lo hậu sự cho em cô đi.”

Tôi trừng mắt, đỏ cả vành mắt vì giận dữ:

“Ca phẫu thuật mở hộp sọ để giảm áp lực nội sọ chỉ là một ca đơn giản, sao có thể thất bại? Lúc vào phòng mổ rõ ràng em tôi vẫn còn ổn mà!”

Tôi định lao vào trong, nhưng anh ta lại đẩy tôi ra thật mạnh.

“Tôi đã nói là thất bại thì là thất bại, còn muốn xem gì nữa? Đây là số mạng của em cô thôi!”

Anh ta nói với vẻ bực bội:

“Tai nạn nghiêm trọng như vậy, vốn dĩ không cần thiết phải cứu. Cô ta chết sớm còn đỡ phải chịu đau. Thẩm An Nhiên, đừng làm loạn nữa!”

Nói xong, anh ta kéo cô thực tập sinh vẫn còn hoảng loạn rời khỏi phòng.

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng hai người họ.

Trương Y Thần còn quay đầu lại, len lén liếc tôi bằng ánh mắt đầy thách thức.

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Anh ta thực sự nghĩ… người nằm trên bàn mổ vừa nãy là em gái tôi sao?

“Chủ tịch Thẩm, người mất rồi không thể sống lại, mong chị bớt đau buồn.”

Trợ lý thở dài một tiếng, nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông.

Nhưng tôi thì điềm nhiên đáp lại:

“Tôi có gì mà phải đau buồn?”

Trợ lý khựng lại, cứ tưởng tôi vì quá đau lòng mà nói nhảm, ánh mắt càng thêm thương hại.

“Chủ tịch Thẩm, nếu chị nghi ngờ ca phẫu thuật này có vấn đề…”

Cô ấy ngập ngừng nói tiếp:

“Hay là… chúng ta liên hệ với bộ phận pháp lý, kiện bệnh viện đó?”

“Kiện thì không cần.”

“Nhưng liên hệ với bộ phận pháp lý thì vẫn nên.”

“Tôi cần họ soạn cho tôi một bản đơn ly hôn.”

Nói xong, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi đúng vào bóng lưng của Lâm Khinh Chu và Trương Y Thần ở góc hành lang.

Người vừa gây ra cái chết cho người khác như Trương Y Thần, giờ đây lại chẳng có chút áy náy nào.

Cô ta thân mật dựa sát vào người chồng tôi.

Lâm Khinh Chu thì dịu dàng dùng ngón tay khều nhẹ sống mũi cô ta, ánh mắt đầy cưng chiều.

Hai người họ thản nhiên tình tứ trước mặt tôi, như thể tôi là không khí.

Trông họ có vẻ đang rất vui.

Tôi thật sự rất tò mò, không biết Lâm Khinh Chu sẽ ra sao khi anh ta phát hiện ra…

Người đang nằm trong phòng phẫu thuật kia, căn bản không phải em gái tôi.

Nếu là em gái ruột mà anh ta luôn xem như bảo bối – nằm trên bàn mổ, không biết lúc đó anh ta còn cười nổi không?

Đúng lúc ấy, một y tá mang giấy chứng tử đến, yêu cầu tôi ký tên.

“Đã là Lâm Khinh Chu đích thân làm chết người, thì để anh ta tự ký đi.”

Tôi lạnh nhạt từ chối.

Dù sao cũng là em gái ruột của anh ta, có liên quan gì đến tôi – người chị dâu?

Huống hồ, tôi sắp chẳng còn là chị dâu nữa rồi.

“Chị Thẩm, tôi hiểu cảm xúc của chị. Nhưng chị phải nghĩ cho kỹ, bác sĩ Lâm vẫn là chồng chị đấy!”

Cô y tá nhíu mày nhắc nhở:

“Nếu chị làm lớn chuyện, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến anh ấy.”

Tôi bật cười lạnh, lướt mắt qua bảng tên của cô ta, ghi nhớ lại, rồi lập tức gửi đơn khiếu nại.

Thấy vậy, sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ khó coi, tức giận nói:

“Được thôi, nếu chị không chịu ký thì tôi sẽ báo cho bác sĩ Lâm để anh ấy tự tìm chị nói chuyện!”

Trước đây, khi Lâm Khinh Chu mới vào làm ở bệnh viện,

tôi đã quyên góp cả triệu tệ cho khoa của anh ta, giúp cải thiện điều kiện làm việc, chỉ để anh ta dễ hòa nhập hơn.

Từ viện trưởng cho đến nhân viên vệ sinh trong bệnh viện, ai cũng biết tôi yêu anh ấy đến mức nào.

Có lẽ chính vì thế mà bọn họ mới dám tự tin đe dọa tôi như vậy?

Nhưng giờ đây, trái tim tôi với Lâm Khinh Chu… đã hoàn toàn nguội lạnh.

Còn mang anh ta ra để uy hiếp tôi? Thật nực cười!

Tối hôm đó, tôi cầm trong tay bản thỏa thuận ly hôn mà bộ phận pháp lý đã soạn xong, định gửi cho Lâm Khinh Chu.

Nhưng đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy bài đăng mới của thực tập sinh Trương Y Thần trên trang cá nhân.

Trong ảnh là bữa tối lãng mạn với rượu vang, bít tết và nến — còn có cả tấm hình hai người tạo dáng tay hình trái tim.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)