Chương 3 - Bên Lề Chiến Tranh Lạnh
3
Bà ngả người trở lại ghế, lại nở nụ cười dịu dàng.
“Về nghỉ đi, mai còn đi học.”
Tôi gần như chạy trốn khỏi phòng trà.
Về đến phòng, tôi dựa lưng vào cửa, chậm rãi ngồi bệt xuống sàn.
Sống nhờ người ta đúng là chẳng dễ dàng gì…
Xem ra, mình thật sự nên lên kế hoạch kỹ lưỡng rồi.
Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, trường bất ngờ tổ chức một buổi hoạt động dã ngoại, địa điểm là công viên rừng ở ngoại ô thành phố.
Sáng hôm xuất phát, tôi kiểm tra lại lần nữa đống đồ đạc đã chuẩn bị sẵn. Kỷ Yến Lễ đứng trước mặt tôi, một tay đút túi quần, tay còn lại lướt điện thoại.
“Xong rồi.” Tôi đứng dậy.
Lúc này cậu ta mới lười biếng nhấc mí mắt, quăng balo vào lòng tôi:
“Cầm.”
Balo nặng trĩu, bên trong là bình nước, quần áo dự phòng và kem chống nắng của cậu ấy. Tôi quen rồi, yên lặng đeo lên lưng, đi theo sau cậu lên xe buýt.
Lâm Nhã cùng hội bạn thân đã chiếm chỗ ở mấy hàng ghế đầu. Thấy chúng tôi bước lên, cô ta lập tức vẫy tay:
“Yến Lễ, bên này!”
Kỷ Yến Lễ chẳng thèm quay đầu, cứ thế đi thẳng xuống hàng ghế cuối. Tôi lặng lẽ theo sau, ngồi xuống cạnh cậu.
Sắc mặt Lâm Nhã lập tức xám xịt thấy rõ.
________________
Hoạt động đầu tiên là leo núi theo nhóm. Cả lớp được chia thành mấy nhóm, đi theo những lối mòn khác nhau.
Tôi luôn đi phía sau, chỉ muốn làm người vô hình. Nhưng Lâm Nhã và mấy người bạn của cô ta lại luôn cố tình chen sát cạnh tôi.
“Aiya, xin lỗi nha.”
Lần nữa Lâm Nhã “vô tình” va vào vai tôi, chân tôi trượt trên viên đá lỏng.
Mắt cá chân phải đau nhói dữ dội, tôi ngã ngồi xuống đất, hít một hơi lạnh buốt.
“Chu Nhiễm ngã rồi!” Có người hô lên.
Kỷ Yến Lễ quay đầu nhìn một cái, cau mày:
“Phiền phức thật.”
Cậu bước lại, đứng cao nhìn xuống tôi:
“Đi được không?”
Tôi cố thử đứng dậy, nhưng chỉ cần dồn lực lên chân phải là cơn đau buốt tận óc.
Lâm Nhã và nhóm bạn đứng bên cạnh che miệng cười lén. Có lẽ do tôi đau quá nên mắt mờ, tôi lại thấy hình như Kỷ Yến Lễ trừng họ một cái, ánh mắt không hề thân thiện.
“Đúng là đồ ngốc, đi bộ cũng không xong.” Kỷ Yến Lễ tặc lưỡi, rồi quay sang nói với thầy:
“Chu Nhiễm bị trẹo chân, em đưa cô ấy về khu nghỉ.”
Thầy gật đầu:
“Ừ, em đỡ bạn đi, những người khác tiếp tục.”
Kỷ Yến Lễ cúi người nắm lấy tay tôi, vẻ mặt đầy chán ghét kéo tôi dậy. Tôi cắn răng không dám kêu, tập tễnh theo cậu về khu nghỉ.
“Đi gì mà chậm như rùa.” Cậu ta than phiền, nhưng lại vô thức bước chậm lại để tôi theo kịp.
Đến nơi, cậu thả tôi xuống ghế dài, rồi bỏ đi không ngoái lại.
Tôi ngồi co ro, xoa chỗ mắt cá đang sưng vù, trong lòng chua chát khó tả.
Nửa tiếng sau, thầy quay lại đưa cho tôi một bình xịt và cuộn băng thun:
“Kỷ Yến Lễ bảo thầy mang cái này cho em.”
Tôi sững người:
“Hả?”
Cậu ta mà tốt bụng vậy sao?
Thầy cười:
“Thằng bé đó ngoài lạnh trong nóng đấy, còn dặn phải xịt lạnh.”
Tôi cúi đầu nhìn thuốc trong tay, thấy sao mà khó tin lời thầy quá.
________________
Chiều về đến nhà họ Kỷ, mắt cá chân của tôi cũng đỡ hơn nhiều.
Mẹ Kỷ gọi tôi đến thư phòng dọn một đống sách cũ để quyên tặng.
Trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương, ánh nắng từ cửa sổ sát đất rọi vào sàn gỗ đỏ, hắt thành những vệt sáng ấm áp. Tôi quỳ ngồi dưới sàn, kiểm tra từng quyển sách.
Trong ngăn kéo dưới cùng, tôi tìm thấy một cuốn sổ da màu đen đã cũ. Cứ tưởng là sổ ghi chú của bố Kỷ, tôi tiện tay mở ra, ai ngờ đó lại là chữ viết xiêu vẹo của Kỷ Yến Lễ hồi nhỏ — lúc ấy tôi vẫn chưa vào ở nhà họ Kỷ.
“Ngày 15 tháng 10, trời nắng.
Ba mẹ bận suốt. Nói đưa mình đi công viên trò chơi, cuối cùng cũng không đi.”
Những dòng chữ thấm đẫm sự hụt hẫng, làm tim tôi bất giác siết lại.
Tôi lật tiếp:
“Ngày 2 tháng 3, trời mưa.
Họp phụ huynh lại là quản gia đi thay.
Cô giáo bảo mình được giải nhất vẽ tranh, nhưng ba mẹ cũng không tới xem triển lãm.”
“Ngày 18 tháng 7, trời âm u.
Sinh nhật. Ba mẹ lại vắng nhà. Bạn bè ghen tị vì nhà mình giàu, còn mình chỉ ghen tị vì họ có ba mẹ ở bên.”
Tôi khẽ khàng gập sổ lại. Hóa ra cậu thiếu gia kiêu ngạo, dửng dưng với tất cả ấy, cũng từng là một đứa trẻ mãi chẳng chờ được bố mẹ về nhà.
“Ai cho cậu động vào cái này?”
Giọng lạnh băng vang lên phía sau làm tôi giật bắn, vội buông tay, cuốn sổ rơi xuống sàn.
Kỷ Yến Lễ đứng ở cửa, mặt tối sầm đáng sợ.
“Tôi… tôi không cố ý…” Tôi cuống quýt nhặt sổ đặt lại vào ngăn kéo, “Tôi đang dọn sách, lỡ…”
Cậu sải bước tới, giật lấy cuốn sổ, ánh mắt sắc bén như dao:
“Đồ của tôi, cậu cũng dám tùy tiện động vào?”
Giờ cậu ta đã cao hơn tôi cả một cái đầu, thân hình 1m8 đầy áp lực. Tôi bị ép lùi sát vào góc tường:
“Tớ… tớ chưa xem…”