Chương 6 - Bên Kia Cửa Sổ
Giang Lê của anh… không còn sống được bao lâu nữa.
Chân như đổ chì, Thẩm Tây Từ lảo đảo trở về căn nhà nhỏ của hai người, tìm thấy tờ bệnh án bị vo tròn vùi tận đáy thùng rác.
Mắt anh đỏ bừng như sắp rỉ máu.
Từng góc nhà, từng món đồ nhỏ, đâu đâu cũng có hình bóng Giang Lê.
Đôi dép đôi chen chúc sát nhau, bức ảnh chụp chung niềm nở cười, chiếc áo sơ mi đã được là phẳng.
Cơ thể anh như hóa đá, mỗi bước đi, tim anh như bị châm một nhát.
Cảm giác nghẹt thở ập đến như thủy triều nhận chìm anh. Trong mơ hồ, anh bắt đầu tự hỏi:
Mình… có thật sự yêu Chu Hàn không?
Một năm trước, Thẩm Tây Từ vô tình bắt gặp Chu Hàn hút thuốc.
Trên người cô ấy mang theo vẻ trưởng thành, pha chút u sầu mệt mỏi, khác hoàn toàn với sự ngoan ngoãn của Giang Lê — khiến người ta không thể rời mắt.
Ánh nhìn của anh bắt đầu dõi theo Chu Hàn, phát hiện ra mặt yếu đuối của cô ấy, từ đó dần nảy sinh thương xót.
Anh bắt đầu so sánh hai cô gái, dường như so với cô gái nhút nhát, dịu dàng và yên tĩnh, anh thích sự sôi nổi, phóng khoáng của Chu Hàn hơn.
Dần dần, trái tim anh lệch mỗi lúc một xa.
Nhưng vừa rồi, khi nhìn từng góc nhỏ trong căn nhà của mình, anh mới bàng hoàng nhận ra — mình đã sai lầm nghiêm trọng.
Anh quên mất rằng điều đầu tiên khiến anh rung động… chính là sự tĩnh lặng nơi Giang Lê.
Anh quên mất bảy năm đồng hành, quên mất sự hòa hợp trong cuộc sống lẫn lý tưởng.
Còn đối với Chu Hàn… chỉ là cảm giác mới mẻ vụt đến trong quãng thời gian tình cảm tạm lắng.
Thì ra, người anh yêu… từ đầu đến cuối vẫn là Giang Lê.
Thẩm Tây Từ như vừa tỉnh khỏi cơn mê, lập tức tìm người truy vết vị trí của Giang Lê.
Dù cô chỉ còn bao nhiêu thời gian sống, dù tốn bao nhiêu tiền, anh cũng phải tìm lại cô gái của mình. Anh muốn xin lỗi cô thật lòng, và sẽ ở bên cô chiến đấu với bệnh tật đến giây phút cuối cùng.
Nhưng cuộc gọi đến lại như dội một gáo nước lạnh:
“Không ổn rồi anh Thẩm! Có người quay được video Giang Lê một mình đi làm phẫu thuật trợ tử ở nước ngoài!”
7
Trong lúc chờ phẫu thuật, tôi hơi buồn ngủ, dựa vào tường chợp mắt.
Tôi mơ một giấc rất, rất dài.
Mơ thấy năm tôi năm tuổi, bố mẹ mất vì tai nạn, tôi được gửi ở nhà dì, bị ông dượng mê cờ bạc say xỉn đánh đập… toàn thân đầy thương tích.
Dì khóc, dẫn tôi ra phố mua kẹo hồ lô, rồi biến mất gần trại trẻ mồ côi.
Năm bảy tuổi, tôi gầy yếu, bị trẻ trong viện mồ côi cô lập, cướp mất phần ăn. Chỉ có Chu Hàn đứng ra giúp, chia cho tôi một nửa.
Mười hai tuổi, suýt bị thầy giáo mới đến cùng cưỡng ép, Chu Hàn thụi một cú làm gãy sống mũi ông ta.
Mười lăm tuổi, viện mồ côi giải thể, Chu Hàn đi làm, ép tôi phải tiếp tục đi học:
“Bà đây nuôi nổi cậu!”
Mười tám tuổi, Thẩm Tây Từ bày tỏ tình cảm, chàng thiếu niên cười trong sáng vô ngần:
“Lê Lê, cho anh cơ hội được yêu em.”
Hai mươi lăm tuổi, ung thư phổi giai đoạn cuối — người yêu và bạn thân quấn lấy nhau.
Giang Lê, sắp rời đi.
Cả đời này tôi chỉ toàn là chia ly.
Tôi là một kẻ nhát gan, ngay cả lời từ biệt tử tế cũng không nói nổi. Việc dũng cảm nhất tôi từng làm… có lẽ chính là lần lựa chọn trợ tử này.
Không lâu sau, bác sĩ lay tôi tỉnh:
“Đến lượt cô rồi, Giang Lê.”
“Cô có liên hệ người nhà để nhận thi thể không? Đã chọn nơi chôn cất chưa?”
Tôi ngẩn ra, thì thầm:
“Không có người nhà, chôn ở đâu cũng được. Tôi mang theo tiền rồi, phiền mọi người lo giúp, miễn… không gây rối trật tự là được.”
Bác sĩ mím môi, thở dài bất lực, nhưng vẫn gật đầu.
Tôi một mình bước lên bàn phẫu thuật.
Bác sĩ an ủi rằng… sẽ không đau.
Quả thật, quá trình không khó chịu lắm. Thuốc truyền vào cơ thể, xương cốt như bị dìm xuống dòng nước tuyết lạnh.
Nặng nề, buốt giá, đến cả hơi thở cũng trở nên lặng im.
Tôi nhắm mắt lại — thì chợt nghe tiếng đập cửa phòng mổ, mạnh như muốn phá tung cánh cửa.
“Lê Lê! Em đừng làm bậy! Đừng bỏ lại anh một mình được không?”
“Giang Lê! Em mở mắt ra đi!”
Tôi nghĩ chắc mình ảo giác… hoặc đang trong hồi ức cận tử. Nếu không, sao lại nghe được giọng của Thẩm Tây Từ?
Tôi muốn mở mắt để nhìn… nhưng mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Trước mắt bỗng lóe lên một vùng sáng trắng.
Chớp mắt lần nữa — linh hồn tôi đã lơ lửng phía sau lưng Thẩm Tây Từ.
Tôi nhìn anh, thấy anh ôm chặt thi thể tôi trên bàn phẫu thuật, toàn thân run rẩy như bị rét buốt, gục mặt vào hõm vai tôi, hết lần này đến lần khác nghẹn giọng:
“Xin lỗi… xin lỗi Lê Lê…”
“Anh sai rồi, em nhìn anh đi được không?”
Thì ra, tôi… đã chết rồi.
Thẩm Tây Từ đuổi theo đến tận nước ngoài, nhưng vẫn không kịp gặp tôi lần cuối — chỉ kịp chứng kiến… cái chết của tôi.
Bác sĩ nhắc anh lo hậu sự, Thẩm Tây Từ tinh thần hoảng loạn, không trả lời mà lại hỏi ngược:
“Cô ấy… có phải đi rất đau không?”
Bác sĩ sững lại, lắc đầu phủ nhận:
“Không đâu, thuốc của chúng tôi hiệu quả tốt, trước khi mất bệnh nhân hầu như không cảm thấy đau rõ rệt.”
“Không thể nào!” — Thẩm Tây Từ bật ra, mất kiểm soát, hàm răng run cầm cập — “Lê Lê là người nhát gan nhất… cô ấy rõ ràng sợ đau nhất mà…”
Bác sĩ mất kiên nhẫn, mặt lạnh đi: