Chương 4 - Bé Nhầm Hay Không

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vừa dứt lời, một cô gái mặc váy hồng thiết kế riêng, mặt vênh đến tận trời bước vào. Ánh mắt cô ta ngay lập tức dán chặt vào tôi — lúc này đang mặc bộ đồ ngủ in hoa quê quê.

“Ồ? Nhà họ Lâm từ bao giờ tuyển thêm bảo mẫu nông thôn thế?”

Câu nói vừa buông ra, cả phòng khách im phăng phắc đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Tôi cúi đầu nhìn cái áo phông in chữ “Niềm hy vọng của cả làng” và chiếc quần ngủ hoa màu sặc sỡ, rồi ngẩng lên nhìn bộ váy hồng lấp lánh như đèn disco của cô ta.

Ờ thì… nhìn đúng là có hơi giống giúp việc thiệt.

Sắc mặt mẹ Lâm sa sầm:

“Doanh Doanh, đây là khách của nhà bác, ăn nói cho cẩn thận.”

Chu Doanh Doanh giả vờ bịt miệng cười khúc khích:

“Ui trời, xin lỗi nha~ Tưởng là người giúp việc mới tuyển!”

Mẹ tôi bên cạnh “rắc” một phát — bóp nát cái hạt óc chó trong tay.

Lâm Vũ Tình đứng bật dậy, giọng lạnh như băng:

“Chu Doanh Doanh, có chuyện gì nói nhanh, không thì ra cửa rẽ trái, cảm ơn.”

Chu Doanh Doanh giả vờ ngó lơ, lắc hông đi lại gần tôi, ngó nghiêng từ đầu đến chân, giọng cố làm ra vẻ thân thiện:

“Chị gái này làm ở đâu vậy?”

Tôi nhe răng cười:

“Cũng không đến mức gọi là ‘làm ở đâu’, chủ yếu là làm bên… nghiên cứu nông nghiệp.”

Lâm Vũ Tình: “???”

Chu Doanh Doanh mắt sáng lên, tưởng bắt được điểm yếu:

“Thế cụ thể nghiên cứu mảng gì?”

Tôi nháy mắt tỉnh queo:

“Chăm sóc hậu sản cho heo nái.”

Chu Doanh Doanh: “……”

Mẹ Lâm suýt sặc luôn ngụm trà đang uống.

Mặt Chu Doanh Doanh co giật trong nửa giây, nhưng vẫn cố gượng cười:

“Thật… thật độc đáo nhỉ… Vậy sở thích của chị là gì?”

Tôi chống cằm:

“Xem phim Tình yêu nơi thôn quê.”

Chu Doanh Doanh: “……”

Vai Lâm Vũ Tình rung lên như đang bị co giật — cô ấy đang cố nhịn cười đến sắp nội thương.

Chu Doanh Doanh hít sâu một hơi để giữ phong độ, sau đó đổi chủ đề:

“Vũ Tình, tuần sau sinh nhật tớ đấy nhé, nhất định phải đến nha~”

Rồi cô ta cố tình liếc tôi một cái:

“Đương nhiên, vị chuyên gia nông nghiệp đây… cũng có thể tham gia.”

Tôi hí hửng giơ tay:

“Ủa, có được dắt heo theo không?”

Chu Doanh Doanh: “???”

Tôi nghiêm túc giải thích:

“Dạo gần đây con heo nhà tôi đang luyện múa ba-lê. Hay để nó biểu diễn giúp vui trong tiệc sinh nhật cậu nhé?”

Mặt Chu Doanh Doanh chuyển từ hồng sang… xanh lè:

“Kh-không cần đâu!”

Nói xong cô ta vội vàng gót cao gót chạy mất hút, đến cả thiệp mời cũng quên đưa.

Cô vừa đi khỏi, Lâm Vũ Tình liền đổ rạp xuống ghế sofa cười không thở nổi:

“Heo múa ba-lê hả?! Tiểu Mạch, cậu tuyệt vời quá trời luôn á!”

Mẹ Lâm cũng phì cười:

“Trời đất, con bé này học mấy cái đó ở đâu vậy không biết!”

Mẹ tôi thì ngồi rung đùi tự hào:

“Con gái tôi mà, trị đám tiểu thư chè xanh là sở trường đó!”

Tôi xua tay khiêm tốn:

“Mấy chiêu cơ bản thôi mà.”

Tối đó, Lâm Vũ Tình lén lút chui vào phòng tôi, vẻ mặt thần bí:

“Tiểu Mạch, tụi mình phải đi tiệc sinh nhật của Chu Doanh Doanh.”

Tôi ngơ ngác:

“Chi vậy? Đi coi bả diễn live Tiểu Thời Đại à?”

Cô ấy lắc đầu:

“Nhà họ Chu là đối thủ làm ăn của nhà mình. Tớ nghi bố của Doanh Doanh có liên quan đến vụ tráo con năm xưa.”

Tôi lập tức ngồi bật dậy:

“Có chứng cứ không?”

Cô ấy hạ thấp giọng như đang chơi trò gián điệp:

“Tài xế năm đó… sau này chuyển sang làm cho nhà họ Chu.”

Tôi:

“Chà… kịch bản ‘Ân oán hào môn bản real’ đây rồi!”

Tôi đập bàn:

“Đi! Nhưng trước tiên, tớ cần huấn luyện đặc biệt.”

Lâm Vũ Tình mắt sáng rực:

“Cuối cùng cũng chịu học lễ nghi rồi hả?!”

Tôi lắc đầu:

“Không. Ý tớ là —— cậu cần học vài chiêu tự vệ.”

Lâm Vũ Tình: “???”

Sáng hôm sau, tôi lôi cô ấy ra vườn để… đặc huấn.

Tôi chỉ dạy nghiêm túc:

“Trường hợp nguy hiểm xảy ra, phải làm như này——”

Nói xong tôi quật một cú vật qua vai, tiễn anh vệ sĩ đang đứng gần đó… nằm đo đất.

Lâm Vũ Tình: “!!!”

Anh vệ sĩ nằm dưới đất, giơ ngón cái:

“Tiểu thư dạy quá chuẩn luôn!”

Lâm Vũ Tình run rẩy giơ tay:

“Cái đó… em không học nổi đâu…”

Tôi vỗ vai cô ấy:

“Không sao, còn có phiên bản dễ hơn.”

Thế là tôi dạy cho cô ấy “tam chiêu sát thủ”:

Dẫm ngón chân – Cấu chỗ mềm – Đá trúng chỗ hiểm.

Lâm Vũ Tình đỏ mặt như cà chua chín, nhưng học nghiêm túc cực kỳ.

Đang luyện giữa chừng thì quản gia chạy tới thở hồng hộc:

“Tiểu thư! Nhà họ Chu gửi thiệp mời tới rồi!”

Mở ra xem — bên trong còn đặc biệt ghi rõ:

“Được phép mang theo một bạn gái.”

Lâm Vũ Tình cười nhạt:

“Cô ta chắc mẩm là mình sẽ đưa cậu đi để cậu bẽ mặt trước thiên hạ.”

Tôi chống cằm suy tư:

“Vậy thì… mình phải nghĩ cách xuất hiện thật bùng nổ…”

Lúc này, mẹ tôi thong thả bước tới, khoanh tay tự tin:

“Con gái, mẹ có chuẩn bị vũ khí bí mật cho con.”

Bà rút ra từ trong túi… một chiếc váy cải tiến từ áo bông hoa to bản phong cách Đông Bắc.

Tôi: “!!!”

Lâm Vũ Tình: “???”

Mẹ tôi thì vô cùng đắc ý:

“Chiếc váy này mẹ nhờ thợ may giỏi nhất làng làm riêng đấy! Bảo đảm đè bẹp cả hội tiểu thư kia!”

Lâm Vũ Tình cẩn thận lựa lời:

“Dì ơi… nhưng thế này có hơi… chói quá không ạ?”

Mẹ tôi phẩy tay cái vèo:

“Chính là phải chói! Phải ‘chặt chém’ bằng thị giác luôn!”

Tới ngày sinh nhật, cả nhà họ Lâm căng như dây đàn như thể chuẩn bị lên sàn đấu.

Mẹ Lâm nhìn chiếc váy bông hoa đỏ rực trên người tôi, định mở lời nhưng lại thôi:

“Tiểu Mạch à… thật ra mẹ có chuẩn bị sẵn cho con một bộ lễ phục…”

Tôi lắc đầu dứt khoát:

“Không cần đâu mẹ. Đây là áo giáp tình yêu mẹ ruột con tặng.”

Lâm Vũ Tình cắn răng:

“Thế thì… mình cũng không mặc cao cấp nữa!”

Mười phút sau, cô ấy xuất hiện trong một bộ xường xám cách tân màu xanh lá mạ thêu hoa mẫu đơn — cũng là hàng đặc biệt mẹ tôi mang theo.

Ba Lâm nhìn hai đứa tôi, đỡ trán:

“Xong rồi… mai thể nào báo cũng giật tít: ‘Thảm họa thẩm mỹ chị em nhà họ Lâm!’”

Đến biệt thự nhà họ Chu, nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy tụi tôi đã đứng hình tại chỗ.

Tôi và Lâm Vũ Tình khoác tay nhau, đầu ngẩng cao như đi catwalk Fashion Week, lập tức hút trọn spotlight toàn hội trường.

Chu Doanh Doanh bưng ly champagne bước tới, mặt nhăn như vừa nuốt nhầm ruồi:

“Các cậu… mặc cái gì vậy?”

Tôi cười mỉm:

“Di sản văn hóa phi vật thể.”

Lâm Vũ Tình phối hợp:

“Thêu tay thủ công đấy, phiên bản giới hạn toàn cầu — chỉ có hai bộ.”

Các thiên kim xung quanh lén rút điện thoại ra chụp lia lịa.

Chu Doanh Doanh cố gắng nhịn cơn giận đang sôi sục:

“Thật là… cá tính ghê ha.”

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên trông bóng nhẫy tiến lại gần:

“Vũ Tình à, cô gái này là…?”

Lâm Vũ Tình cứng đờ:

“Cháu chào chú Chu… đây là bạn cháu, Tiểu Mạch.”

Tôi lập tức nhận ra — ánh mắt ông ta nhìn tôi có gì đó sai sai.

Ông Chu cười giả lả:

“Nghe nói cháu làm nông nghiệp? Chú cũng có dự án trang trại, có hứng thì nói chuyện thử không?”

Tôi nở nụ cười ngây thơ vô số tội:

“Dạ được ạ! Cháu giỏi nhất là… nuôi heo á!”

Rồi tôi cố tình nói lớn:

“À chú Chu ơi, chú biết cách phân biệt heo giống và heo thịt không ạ?”

Cả hội trường quay lại nhìn.

Mặt ông Chu tím tái như cà tím:

“Chuyện này… không nên nói ở đây…”

Tôi vẫn tỉnh bơ:

“À, còn chuyện này cháu thắc mắc ạ — chú có quen tài xế từng làm việc ở nhà họ Lâm hai mươi năm trước không? Nghe nói sau đó về làm cho chú?”

Cạch! Ly rượu trong tay ông ta rơi thẳng xuống sàn.

Lâm Vũ Tình nhân cơ hội gài đòn:

“Chú Chu, chú biết ông ấy ở đâu không? Tụi cháu có chuyện cần hỏi rõ.”

Trán ông Chu bắt đầu lấm tấm mồ hôi:

“Ông ấy… ông ấy nghỉ việc lâu rồi… giờ không rõ tung tích…”

Bỗng một nhân viên chạy ào vào, ghé tai ông ta thì thầm vài câu.

Mặt ông Chu biến sắc:

“Cái gì? Cảnh sát đến?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)