Chương 6 - Bé Gái Mưu Kế Bảo Vệ Bố

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Đây là trà chiều hàng ngày của tôi, đặc biệt mang cho cô một phần, bồi bổ cơ thể đi nhé.”

“Phụ nữ tụi mình ấy mà, phải biết yêu thương bản thân một chút.”

“Nhất là cô, vốn dĩ chẳng có gì trong tay, không biết chăm sóc mình thì sau này sinh con xong rồi làm sao sống nổi?”

Khi Lâm Kiều ghen đến mức mặt mũi biến dạng, cô ta vô tình sờ thấy trong túi là chiếc thẻ đen còn nóng hổi.

Cô ta không hề biết rằng — chiếc thẻ đó chính là cái bẫy tôi đã cẩn thận đặt ra cho cô ta.

Vừa lúc mẹ tôi về tới nhà, thì tai mắt trong công ty đã gửi tin về: Lâm Kiều bị mẹ tôi kích đến phát điên, lập tức xin nghỉ phép phóng thẳng tới trung tâm thương mại.

Chưa đầy bao lâu sau, mẹ tôi nhận được tin nhắn báo chi tiêu: 100 triệu.

Ngay sau đó là 200 triệu, rồi 300 triệu — số tiền chi tiêu càng lúc càng tăng chóng mặt.

Do chiếc thẻ đen đó là thẻ phụ do bố tôi cấp, nên toàn bộ thông báo chi tiêu cũng được gửi về điện thoại ông ấy.

Chỉ trong vòng một tiếng, Lâm Kiều đã tiêu hơn hai tỷ.

Mẹ tôi sững người:

“Lâm Kiều tiêu kiểu này chắc cạn luôn hạn mức mất!”

Tôi bảo bà đừng can:

“Cứ để cô ta tiêu, càng tiêu càng tốt.”

Tôi cần cô ta tự tay phá nát hình tượng tiết kiệm, giản dị mà cô ta dày công xây dựng. Càng giống Ải Lệ, càng dễ bị loại.

Quả nhiên.

Hai tiếng sau.

Bố tôi bỏ cả cuộc họp, đạp ga chạy về nhà, vỗ bàn mắng mẹ tôi tới tấp:

“Tô Mộng, cô quá đáng thật đấy! Mua sắm có một buổi mà tiêu hơn mười mấy tỷ?!”

“Bề ngoài giả vờ bao dung, hóa ra chỉ là muốn trả thù tôi đúng không?”

“Tôi ghét nhất là kiểu đàn bà tiêu xài hoang phí như cô! Cô làm sao sánh được với sự giản dị chân thật của Lâm Kiều?”

Lời ông vừa dứt.

Điện thoại lập tức ‘ting’ một cái — thông báo mới: Lâm Kiều vừa chi thêm 500 triệu.

Bố tôi ngơ ngác, lông mày nhíu chặt, lộ rõ vẻ lúng túng.

Tôi kéo tay áo ông, nhỏ nhẹ:

“Nhưng… con với mẹ chiều nay đâu có đi mua sắm đâu bố.”

“À, mẹ sợ dì Lâm Kiều không có tiền dưỡng thai, nên đã đưa thẻ của bố cho dì ấy mượn tạm rồi.”

Tôi nghiêng đầu, ra vẻ ngây thơ bênh vực:

“Chắc dì ấy đang mua đồ cho em trai, em gái sắp chào đời thôi ạ. Dì ấy thương các em như vậy, tiêu nhiều chút cũng đáng mà, chắc sẽ là một người mẹ rất tuyệt vời đó!”

Tôi vừa dứt lời.

Lâm Kiều lập tức quẹt thêm 300 triệu nữa.

Bố tôi không thể chịu nổi, lao thẳng ra trung tâm thương mại.

Tôi kéo mẹ đi theo phía sau.

Vừa đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt là Lâm Kiều đang được mấy nhân viên bán hàng vây quanh như nữ hoàng, đứng trong cửa hàng đồ hiệu, cười rạng rỡ.

Dưới chân cô ta là núi túi xách, hộp quà, cả quầy gần như bị quét sạch.

Lâm Kiều chìm đắm trong cơn phê tiền, cả người như đang bay:

“Gói hết đống hàng có sẵn lại cho tôi. Tôi nhiều tiền lắm!”

Bố tôi siết chặt nắm tay, thái dương giật giật vì giận.

Ngay khi ông định lao lên, tôi giữ chặt lấy ông, bước lên trước một bước, nhẹ nhàng khuyên:

“Dì Lâm Kiều, cuối cùng con cũng tìm được dì rồi. Dì đừng mua nữa.”

“Đợi mẹ con ly hôn với bố xong, con sẽ bảo mẹ để lại hết túi xách cho dì, đừng xài tiền của bố nữa được không ạ?”

Lâm Kiều đang trong cơn sung sướng vì tiêu tiền, nghe xong chỉ liếc tôi một cái đầy khinh bỉ:

“Tô Mộng thấy tôi tiêu tiền ăn diện nên sốt ruột rồi đúng không? Giờ sai con gái ra cản tôi sao?”

“Cô nói mẹ cô nên từ bỏ đi. Vị trí vợ chính thức nhà họ Cố và cả đống tài sản kia, tôi nhất định phải giành được!”

Lâm Kiều vung vẩy chiếc thẻ đen trên tay, giọng điệu hống hách:

“Mẹ cô vừa già vừa lạc hậu, không theo kịp thời đại, bị bố cô chê là đúng rồi.”

“Chờ tôi sinh con xong, tiền nhà họ Cố tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu. Mỗi ngày tôi sẽ ăn diện lộng lẫy, trở thành bà Cố khiến ai cũng phải ghen tị!”

Nhìn bộ mặt đầy tham lam và phấn khích của Lâm Kiều, tôi phải cố hết sức mới nhịn được cười.

Bởi vì — ngay lúc cô ta đang đắm chìm trong ảo tưởng chiến thắng…

Bố tôi, với vẻ mặt giận dữ như bốc khói, lặng lẽ bước tới sau lưng cô ta.

Lâm Kiều khẽ run lên một giây.

Sau khi nhận ra sự có mặt của ông, cô ta vội vàng chỉ tay về phía mẹ tôi:

“Em… em có thể giải thích…”

“Tất cả là do Tô Mộng cố tình kích em, sáng nay còn đến công ty ra vẻ ta đây, nói em không có cửa cạnh tranh với bà ta.”

“Nhất định là bà ấy cố ý! Bà ấy cố tình dụ anh tới đây, mọi chuyện là âm mưu của bà ấy!”

Lâm Kiều lập tức đổi chiến thuật, cố gắng đổ hết tội lên đầu mẹ tôi:

“Hèn gì sáng bà ấy đột nhiên đến khoe khoang ăn mặc sang chảnh, thì ra là bẫy em tiêu tiền!”

“Bà ấy muốn chia rẽ chúng ta, anh đừng bị lừa!”

Bố tôi nghe vậy thì giận tím mặt:

“Không ai bắt cô tới trung tâm thương mại cả! Càng không ai ép cô quẹt thẻ!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)