Chương 4 - Bé Gái Mưu Kế Bảo Vệ Bố

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Miệng thì nói là để đề phòng tiểu tam, ai biết được có phải đang mưu sát để độc chiếm tài sản không?”

Nghe vậy, bà nội lập tức quay sang tôi, ánh mắt đầy nghiêm khắc:

“Những điều Lâm Kiều nói có thật không?”

Tôi nghẹn lời, chỉ có thể cứng người lại, gật đầu trong im lặng.

Lúc này mà còn chối, cũng chẳng giúp ích gì cho tôi cả.

Sắc mặt bà lập tức sa sầm, giọng trách mắng như sấm:

“Sao con lại có thể đùa giỡn với sức khỏe của bố con như vậy?”

“Con còn nhỏ, sao lại tâm cơ nặng như thế? Mau nói thật đi, có phải mẹ con xúi giục không?”

Tôi cúi gằm mặt, lặng lẽ không nói, nhìn qua thì như thể bị đả kích nặng nề.

Các vệ sĩ, quản gia, giúp việc xung quanh đều lén liếc tôi rồi xì xào bàn tán, như đang xem kịch hay.

Lâm Kiều thấy vậy thì như hổ thêm cánh, vội vàng ôm bụng, quỳ rạp dưới chân bà nội, khóc lóc sướt mướt:

“Phu nhân, ngôi vị bà chủ tương lai của nhà họ Cố, cuối cùng vẫn là do bà quyết định…”

Lâm Kiều tưởng kế sách của mình đã thành công, tiếp tục ép sát thêm một bước:

“Cố Tranh Tranh cố tình muốn tuyệt hậu nhà họ Cố, còn mẹ cô ta thì lại là một người vô dụng, chẳng sinh nổi con trai. Hai người bọn họ tồn tại trong cái nhà này chỉ khiến gia tộc sa sút thêm thôi.”

Mọi người đều hiểu rất rõ: chỉ cần bà nội gật đầu, thì Lâm Kiều sẽ có chỗ dựa lớn nhất để đấu với tôi.

“Phu nhân, chỉ cần bà nói một câu, tôi lập tức có thể danh chính ngôn thuận ở bên Cố Hoài Viễn, tiếp tục hương khói cho nhà họ Cố!”

Lâm Kiều ép sát đến mức nghẹt thở, cả căn nhà lập tức chìm vào không khí nặng nề.

Tôi chỉ có thể cúi gằm mặt, vẻ mặt khó coi.

Bà nội thì lặng lẽ liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, rồi chậm rãi lên tiếng:

“Nhà họ Cố chúng ta… điều không cần nhất, chính là cháu trai!”

Lâm Kiều trợn tròn mắt, không tin nổi tai mình vừa nghe thấy gì.

Bà nội gõ mạnh cây gậy xuống sàn, giọng vang như chuông đồng:

“Ai cho cô quyền tự tiện sinh cháu cho nhà họ Cố? Lập tức đến bệnh viện, phá cái thai đó ngay!”

Nhìn thấy Lâm Kiều hoảng loạn ngồi phịch xuống sàn, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Cô ta không biết rằng, đúng là trước đây bà nội từng rất mong có cháu trai.

Bà từng nghĩ nếu trong nhà có thêm một đứa con trai, thì khi còn nhỏ có thể chơi với tôi, lớn lên rồi sẽ thành chỗ dựa cho tôi.

Tôi thì ngoài mặt luôn ngọt ngào gật gù ủng hộ, nhưng thực tế, từ hồi học mẫu giáo, tôi đã lên kế hoạch.

Mỗi ngày tôi đều chọn ra năm “quái vật tiểu học” từ lớp, dùng bộ đồ chơi Ultraman mới nhất để dụ dỗ chúng về nhà họ Cố quậy phá.

Ban đầu, bà nội còn ngồi cười tủm tỉm nhìn chúng chơi đùa.

Nhưng rồi bọn trẻ lần lượt đập vỡ cả triệu tiền đồ cổ, ị lên tủ áo và đầu giường của bà, ăn luôn cả hợp đồng quan trọng của bố tôi.

Đỉnh điểm là khi chúng hất đổ bàn thờ ông nội, còn múa may quay cuồng trước di ảnh.

Từ đó, bà nội ám ảnh tới mức đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, ngày ngày niệm kinh gõ mõ:

“Nhà họ Cố có mỗi Tranh Tranh là đủ rồi. Cầu xin tổ tiên phù hộ, đừng để con bé có em trai!”

Giờ thấy Lâm Kiều mặt dày mang thai tới tận cửa, bà nội lập tức giữ vững lập trường, lạnh lùng sai bảo vệ đưa cô ta đi bệnh viện.

Lâm Kiều sợ thật rồi, lăn lộn dưới đất khóc lóc ăn vạ:

“Phu nhân, tôi… tôi thật ra đang mang… song thai, một trai một gái!”

“Đây là phúc phận lớn lao cho nhà họ Cố! Huống hồ đây là hai mạng người, bà thật sự muốn giết cả hai sao?”

Câu nói đó rõ ràng đánh trúng điểm yếu của bà nội.

Bà khó xử nhìn cái bụng đã nhô lên của cô ta, cuối cùng chỉ có thể tạm thời cho cô ta bước vào cửa nhà.

Đúng lúc đó, bố tôi cũng tất bật chạy về, vẻ mặt bất đắc dĩ:

“Hôm đó tôi uống say, tỉnh dậy không hiểu sao lại thấy mình và Lâm Kiều nằm cùng giường.”

“Tôi và cô ta hoàn toàn không có tình cảm gì, nhưng chuyện xảy ra thế này, trách nhiệm là của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với hai đứa trẻ.”

Lâm Kiều được đà, đắc ý nhìn tôi làm mặt quỷ.

Tôi không giận, không la hét, chỉ lạnh lùng gọi cho mẹ:

“Mẹ, bố thật sự đã để Lâm Kiều có thai rồi.”

“Nhưng mẹ tuyệt đối không được làm ầm lên, càng không được khóc lóc ăn vạ hay đòi tự tử.”

“Mẹ phải học theo cách của Ải Lệ — lùi một bước, đóng vai người đáng thương. Chỉ cần mẹ không sai, bố chắc chắn sẽ cảm thấy áy náy. Dù có ly hôn, mẹ cũng không thiệt.”

Tôi hướng dẫn từng chi tiết.

Ngay cả biểu cảm khi mẹ bước vào nhà, tôi cũng dặn dò kỹ lưỡng.

Mẹ tôi cũng phối hợp rất tốt.

Khi bà trở về, bà làm đúng như tôi nói — mềm nhũn ngồi sụp xuống sàn, giọng yếu ớt như gió thoảng:

“Anh à… đều là lỗi của em. Em và Tranh Tranh tồn tại chắc khiến anh thấy rất mệt mỏi đúng không…”

“Anh yên tâm, dù anh quyết định thế nào… em cũng tôn trọng.”

Tôi cũng khịt khịt mũi, ngồi bên cạnh mẹ, giả vờ lau nước mắt, tội nghiệp đến mức khiến cả nhà đều lặng đi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)