Chương 24 - Phiên Ngoại 3 - Ngọt Ngào Tình Yêu - Bé Con Của Tướng Quân
3
Nhưng ta thật sự không nghĩ tới, kiềm chế của ta như vậy, rơi vào trong mắt Ngọc Nhi hiểu biết nửa vời về chuyện tình cảm, ngược l lại trở thành bằng chứng cho thấy ta cũng không yêu nàng.
Khoảnh khắc Ngọc Nhi nói hòa ly với ta, ta cảm giác máu toàn thân đều đông cứng lại.
Trong đầu lăn qua lộn lại chỉ có một câu: Nàng không cần ta nữa!
Nhưng sao lại đột ngột như vậy? Buổi sáng còn ầm ĩ đòi gần gũi với ta, buổi tối lại đột nhiên nói không cần ta!
Ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao a!
Thẳng đến Ngọc Nhi mang theo khóc nức nở nói cái gì ta thích Tần Liễu, với lại chỉ xem nàng là nữ nhi...
Ta mới phản ứng lại trong đó có bao nhiêu hiểu lầm.
Trong khoảng thời gian ngắn vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng trong lòng vẫn có một sự ngọt ngào mà dù có cố gắng đến đâu ta cũng không thể kìm nén được.
Từ khi thành hôn tới nay, đây là lần đầu tiên ta rõ ràng cảm nhận được Ngọc nhi là chân chính đem ta để ở trong lòng.
Lúc mới thành hôn, nàng chỉ coi ta là phu quân trên danh nghĩa mà thôi, ở trước mặt ta vừa khách sao lại dè dặt, nhìn kỹ còn có thể nhìn ra chút sợ hãi.
Sau đó nàng thân thiết với ta hơn, còn cả ngày nghĩ muốn dán với ta, nhìn như nảy sinh tình cảm với ta. Nhưng nghĩ đến kiến thức nửa vời của nàng đối với tình cảm, ta thật sự không dám tin tưởng nàng nảy sinh tình cảm nam nữ với ta, hay là tình thân bằng hữu hỗn loạn.
Cho đến giờ phút này, ta mới tin chắc rằng Ngọc Nhi đối với ta, cũng như ta đối với nàng, có một tình yêu mãnh liệt chỉ muốn chết chìm trong vòng tay của nhau, không cho phép người khác xen vào.
Nhưng ta thật sự không nghĩ tới, kiềm chế của ta như vậy, rơi vào trong mắt Ngọc Nhi hiểu biết nửa vời về chuyện tình cảm, ngược l lại trở thành bằng chứng cho thấy ta cũng không yêu nàng.
Khoảnh khắc Ngọc Nhi nói hòa ly với ta, ta cảm giác máu toàn thân đều đông cứng lại.
Trong đầu lăn qua lộn lại chỉ có một câu: Nàng không cần ta nữa!
Nhưng sao lại đột ngột như vậy? Buổi sáng còn ầm ĩ đòi gần gũi với ta, buổi tối lại đột nhiên nói không cần ta!
Ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao a!
Thẳng đến Ngọc Nhi mang theo khóc nức nở nói cái gì ta thích Tần Liễu, với lại chỉ xem nàng là nữ nhi...
Ta mới phản ứng lại trong đó có bao nhiêu hiểu lầm.
Trong khoảng thời gian ngắn vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng trong lòng vẫn có một sự ngọt ngào mà dù có cố gắng đến đâu ta cũng không thể kìm nén được.
Từ khi thành hôn tới nay, đây là lần đầu tiên ta rõ ràng cảm nhận được Ngọc nhi là chân chính đem ta để ở trong lòng.
Lúc mới thành hôn, nàng chỉ coi ta là phu quân trên danh nghĩa mà thôi, ở trước mặt ta vừa khách sao lại dè dặt, nhìn kỹ còn có thể nhìn ra chút sợ hãi.
Sau đó nàng thân thiết với ta hơn, còn cả ngày nghĩ muốn dán với ta, nhìn như nảy sinh tình cảm với ta. Nhưng nghĩ đến kiến thức nửa vời của nàng đối với tình cảm, ta thật sự không dám tin tưởng nàng nảy sinh tình cảm nam nữ với ta, hay là tình thân bằng hữu hỗn loạn.
Cho đến giờ phút này, ta mới tin chắc rằng Ngọc Nhi đối với ta, cũng như ta đối với nàng, có một tình yêu mãnh liệt chỉ muốn chết chìm trong vòng tay của nhau, không cho phép người khác xen vào.