Chương 13 - Cảm Giác Chịu Khổ - Bé Con Của Tướng Quân

13.

Ngày hôm sau thức dậy, vành mắt Bùi Túc biến xanh, bộ dáng như là một đêm không ngủ ngon.

Ta có hơi áy náy.

Bộ dạng này của hắn, đơn giản là nguyên nhân bởi vì ta.

Tướng ngủ của ta không tốt lắm, thường xuyên nói chuyện đánh quyền trong mơ.

Nguyên nhân bời vì từ nhỏ thân thể ta yếu ớt, trong nhà rất chiều chuộng ta, cũng không bắt ta học bộ dạng của danh môn thục nữ.

Vấn đề tướng ngủ này cũng chưa từng sửa đúng bao giờ.

Trước đây ta ngủ một mình, không cảm thấy có vấn đề gì lớn. Nhưng bây giờ, ai, khổ Bùi Túc rồi.

Ta áy náy nhìn Bùi Túc, Bùi Túc lại không để ý, tiếp trực đứng dậy mặc quần áo.

Ta đột nhiên nhớ tới bây giờ ta là nương tử của Bùi Túc.

Nương tử phải làm gì? Hình như là phải chăm sóc hắn, thay quần áo cho hắn, thêm cơm hay gì đó.

Ta lập tức vén chăn xuống giường.

Chân vừa giẫm xuống đất, ta đột nhiên cảm thấy đùi đau nhức, không ổn định loạng choạng ngã xuống đất.

“Ngọc Nhi!” Bùi Túc vội vàng chạy tới đỡ ta.

Ta trời ạ! Ngã xuống đất! Ta còn có thể mất mặt hơn nữa không?

A? Vừa nãy Bùi Túc gọi ta là cái gì? Tại sao hắn đột nhiên tôn trọng ta, không gọi tiểu oa nhi?

Ta vội vàng đứng dậy: “Ta không sao, ta không sao. Ta không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng đùi ta đột nhiên đau nhức.”

Bùi Túc không nói một lời nào, đưa tay kéo quần ống của ta lên.

Ta muốn trốn, hắn lại cầm mắt cá chân của ta không cho ta trốn.

Không thể tin được, cánh tay của hắn còn thô ta hơn cẳng chân của ta, ta không thể tránh được.

Ống quần hai bên bị cuốn lên, chỉ thấy một vết bầm lớn màu đen mỗi bên, trên da thịt trắng nõn đặc biệt nổi bật.

A…

Chắc là bởi vì tối qua bị Bùi Túc ngồi lên.

Bàn tay Bùi Túc đang nắm mắt cá chân của ta đột nhiên nóng lên, hơi thở trở nên gấp gáp.

Hắn nhất định cảm thấy rất có lỗi .

Ta vội vàng an ủi: “Ngài không cần để ý, Từ nhỏ ta đã như vậy rồi, chỉ hơi va chạm một chút sẽ bị bầm tím. Nhìn nghiêm trọng thật ra không bị gì cả.”

Cổ họng Bùi Túc lăn lộn một chút, giống như đang nit non một cậu gì đó.

“Ngài nói cái gì?” Ta không nghe rõ.

Hắn lại không trả lời ta.

Chỉ ;ục lọi cái rương tìm thấy một lọ thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi cho ta.

Đã nói không sao mà hắn còn cẩn thận như vậy…

Trong lúc nhất thời trong lòng ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại không biết muốn nói cái gì, đành phải mặc hắn bôi thuốc cho ta.

Nguyên Nguyên nha hoàn bên người đưa nước vào, thấy cảnh này vành mắt đỏ lên.

Sau khi Bùi Túc rời đi, Nguyên Nguyên ôm ta khóc lớn: “Tiểu thư, ngài chịu khổ rồi!”

A?

Ta không hiểu.

Bùi Túc ân cần với ta như vậy, sao nàng lại cảm thấy ta chịu khổ chứ?