Chương 2 - Bẫy Tình Yêu Và Lòng Tự Trọng

Tôi chịu hết nổi, quyết định rời khỏi Nam Thành.

Thế nhưng, biến cố xảy đến.

Còn chưa kịp nộp đơn nghỉ việc, một người bạn của Chu Kinh Hoài tìm đến tôi.

Anh ta nói:

“Chu Kinh Hoài thấy em mãi không tha thứ, thất vọng quá nên đã đồng ý nghe mẹ anh ấy, bay ra nước ngoài học tiếp.”

“Là chuyến bay tối qua.”

Và bây giờ — chuyến bay ấy gặp sự cố.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nơi tin tức tai nạn đang được phát liên tục…

Trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng ong ong.

Tôi chưa từng nghĩ anh ấy sẽ gặp chuyện.

Tôi không biết phải hình dung cảm giác lúc ấy thế nào.

Ba năm bên nhau, vào thời điểm anh ta nghèo nhất, tôi chưa từng có ý định rời bỏ.

Làm sao tôi có thể nói là không yêu?

Tôi chỉ không chấp nhận nổi.

Không chấp nhận được sự lừa dối, đùa bỡn ấy.

Tôi chạy đến sân bay, nhìn những gia đình khác đang bồn chồn chờ tin tức, hai chân tôi bỗng chốc mềm nhũn.

Tôi ngồi sụp xuống phòng chờ, nước mắt lã chã.

Và cũng chính lúc ấy — Chu Kinh Hoài xuất hiện.

Anh ta vươn tay, lau giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.

Giọng run run:

“A Trinh… em còn chịu nhận anh không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.

Anh ta cúi mắt nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe nóng rực. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã ôm chặt tôi vào lòng, siết chặt như sợ tôi biến mất.

Giống như một chú chó nhỏ sợ bị chủ nhân bỏ rơi, vội vã nói:

“Anh không lên chuyến bay đó, A Trinh, anh không nỡ xa em.”

“A Trinh, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”

“A Trinh… chẳng lẽ phải đến khi âm dương cách biệt, em mới chịu quay đầu nhìn anh lần nữa sao?”

6.

Giống như hiệu ứng cầu treo trong tình yêu — con người ta luôn dễ dàng tha thứ và buông bỏ tất cả khi đã đi qua ranh giới sinh tử.

Anh ấy nhân cơ hội đó cầu hôn tôi, để khiến tôi gật đầu, anh cho bắn pháo hoa suốt một tháng trời, rợp cả thành phố.

Một hai năm sau khi kết hôn, chúng tôi vẫn còn hạnh phúc.

Lúc ấy, anh ấy chẳng khác nào một người chồng mẫu mực, mỗi tối trước mười giờ đều đúng giờ về nhà.

Câu anh thường nói nhất khi đó là:

“Xin lỗi nhé, tôi phải về rồi, vợ tôi quản chặt lắm.”

“Không uống nữa đâu, bà xã tôi hay ghen.”

Nhưng không biết từ lúc nào, mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu thay đổi.

Khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn, đặc biệt là sau khi ba tôi bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối, tôi như dây leo, ngày càng phụ thuộc vào anh.

Khi một người xác định rằng người kia không thể rời bỏ mình, đó chính là lúc thử thách bản chất con người nhất.

Ung thư của ba đã đến giai đoạn cuối, chỉ riêng tiền thuốc nhắm trúng đích nhập khẩu, thuốc ức chế điểm kiểm soát miễn dịch… đối với tôi đều là con số trên trời.

Tất cả tôi đều phải dựa vào Chu Kinh Hoài.

Trước khi kết hôn, tôi vẫn còn một công việc khá ổn định. Lúc đầu anh không phản đối tôi ra ngoài làm việc. Nhưng sau khi ba tôi lâm bệnh nặng…

Chỉ một câu:

“Vợ nhà họ Chu mà còn phải lăn lộn bên ngoài chỉ để kiếm mấy đồng bạc lẻ?”

Dù trong lòng có chút không cam lòng, nhưng tôi vẫn thuận theo bản năng mà nộp đơn nghỉ việc.

Rời khỏi biệt thự nhà họ Chu, tôi lập tức đến bệnh viện.

Gần đây ba tôi do tác dụng phụ của thuốc, phát ban và viêm phổi mô kẽ nghiêm trọng hơn hẳn.

Còn chưa đến gần phòng bệnh, tôi đã nghe tiếng ba ho khan không ngớt từ bên trong.

Tôi đi đến cửa, ông nghe thấy tiếng bước chân, lập tức kìm lại cơn ho, nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy ba gầy gò tiều tụy vì bệnh tật hành hạ, lòng tôi nghẹn lại đến khó chịu.

Trước khi đến, tôi đã thay một bộ quần áo chỉnh tề, nhưng đầu gối, cánh tay và lòng bàn chân vẫn bị kính vỡ cứa rách, đi lại vẫn đau âm ỉ.

Vừa đặt hộp canh gà xuống, ba đã nhìn ra điều gì đó.

“A Trinh, con sao vậy?”

“Không sao, chỉ là vấp ngã một chút.”

Vết thương bị cọ vào lớp áo.

Ba kéo tay tôi, vén ống tay áo lên — cánh tay đầy những vết xước do mảnh thủy tinh găm vào.

“Sao lại ngã ra nông nỗi này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Con không đứng vững, trượt chân trên đường rải đá thôi.”

Ba im lặng hồi lâu, rồi thở dài, lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra một lọ thuốc mỡ, đưa cho tôi:

“Lớn chừng này rồi, mà vẫn hậu đậu như trẻ con vậy.”

Tôi không biết nên nói gì, sợ nói nhiều lại bị ông phát hiện điều bất thường.

Nhưng người nhà thì chỉ cần một khoảnh khắc im lặng, ông đã nhanh chóng cảm thấy có điều gì không ổn, giọng mang theo sự chắc chắn mà hỏi:

“A Trinh, con không giấu ba chuyện gì đấy chứ? Kinh Hoài đối xử với con vẫn ổn chứ?”

“Rất tốt mà! Ba chẳng phải biết rồi sao, năm đó anh ấy phải bỏ bao công sức mới cưới được con.”

“A Trinh, con người sẽ thay đổi. Chúng ta dựa dẫm vào nó quá rồi. Một khi dựa dẫm quá mức, rất dễ bị coi thường.”

“Nếu có thể, ba vẫn hy vọng con có một công việc, có một chỗ dựa vững chắc thuộc về chính mình.”

“Con vẫn đang tìm. Khi nào có việc phù hợp thì con sẽ đi làm. Đợi thuốc nhắm trúng đích mới về, bệnh của ba chắc chắn sẽ khá lên.”

“A Trinh, ai rồi cũng có lúc phải đi. Con đừng quá chấp nhất, cũng đừng vì ba mà để cho Chu Kinh Hoài coi thường con.”

“Không đâu, anh ấy… vẫn tốt với con lắm.”

Vừa dứt lời — thật trớ trêu thay.

TV treo tường trong phòng bệnh đang chiếu tin tức giải trí. Một lần nữa, Chu Kinh Hoài lại bắn pháo hoa rợp trời.

Chỉ là… lần này người bên cạnh anh ta, không phải tôi.

Cô gái trẻ trung, làn da trắng mịn, nụ cười e lệ hiện rõ trên khuôn mặt.

Cả khoảnh khắc ấy bị phóng viên chụp lại rõ mồn một.

Tiêu đề tin tức in đỏ đậm:

“Tổng tài họ Chu công khai tình mới.”

Ba tôi xúc động ho dữ dội, để lại vài vệt máu trên chăn.

Tôi hoảng loạn định chạy đi gọi bác sĩ.

Ba nắm chặt lấy tay tôi, giữ tôi lại.

“A Trinh, chuyện này… là sao?!”

7.

“Ba… ba, ba đừng kích động mà… không phải như ba nghĩ đâu… Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của con với anh ấy, con tranh thủ đến thăm ba trước… Pháo hoa đó là… là bắn cho con…”

Tôi buột miệng nói dối để trấn an ông.

Ba không phản bác, chỉ im lặng nhìn tôi đầy xót xa.

Tôi chịu không nổi ánh mắt ấy.

Rõ ràng ban nãy tôi còn như con chó ướt sũng bị ném vào tháp champagne, toàn thân bị kính vỡ cứa rách, thế mà vẫn cắn răng không rơi một giọt nước mắt. Vậy mà chỉ cần người thân nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, hốc mắt tôi liền cay xè, mũi cũng đau nhói như bị kim đâm, chỉ sợ nước mắt trào ra bất cứ lúc nào.

Tôi cố giữ bình tĩnh, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Lúc đến quầy thu ngân nộp viện phí, tôi mới phát hiện — tất cả thẻ ngân hàng của mình đều đã bị phong tỏa.

Thuốc của ba chỉ còn đủ dùng ba ngày.

Là vì hôm nay tôi không biết điều ư?

Tôi gọi cho Chu Kinh Hoài rất nhiều cuộc, nhưng anh không bắt máy.

Tôi cảm thấy trái tim mình rơi tõm xuống đáy vực.

Con người đúng là sẽ thay đổi. Đến giờ tôi cũng không biết, liệu mình có tư cách trách anh hay không.

Bởi xét cho cùng, tôi và ba đã chiếm quá nhiều sự “ban phát” của anh ấy.

Nhưng… có người phụ nữ nào kết hôn mà không mong muốn được tôn trọng và bình đẳng đâu?

Huống hồ năm đó, rõ ràng là anh ta theo đuổi tôi đến cùng.

Nhưng bây giờ tôi phải làm sao?

Mang theo những lời hứa cũ đi tìm anh, hỏi anh vì sao lại phản bội tôi?

Rồi cuối cùng vẫn cúi đầu trước khoảng cách tiền bạc khổng lồ, quỳ rạp dưới chân anh ta, cầu xin anh thương tình bố thí cho tôi thêm chút xót thương?

Tôi nhìn vào số điện thoại vẫn không thể kết nối, nhìn thời gian từng phút trôi qua.

Cả đêm anh không về, tôi tiếp tục chờ đến trưa hôm sau — anh vẫn không về.

Tôi không còn thời gian để đợi nữa.

Chỉ còn một ngày rưỡi.

Tôi hiểu, anh đang trừng phạt tôi.

Tôi hiểu rồi.

Nhưng tôi không hiểu nổi, sau từng ấy năm gắn bó, nếu muốn làm khó tôi, anh có thể chọn bất kỳ cách nào — cớ sao lại phải chọn đúng lúc này?

Phải chăng… tiền thực sự quan trọng đến thế?

Ngay giây phút đó, tôi căm hận sự bất lực và vô dụng của bản thân đến tột cùng.

Tôi trở về phòng, lục tung tất cả những món trang sức có thể tìm được.

Tôi đặt hy vọng cuối cùng vào những món nữ trang đắt đỏ mà Chu Kinh Hoài từng tặng, mong chúng có thể giúp tôi vượt qua cơn nguy cấp.

Nhưng một đòn đánh khác giáng xuống, khiến tôi nhìn rõ bản thân mình rốt cuộc đã ngây thơ đến nhường nào.

Toàn bộ cửa hàng trang sức trong thành phố — hoặc là thuộc tập đoàn Chu thị, hoặc có mối quan hệ ràng buộc chằng chịt với họ.

Không một ai chịu thu lại những món quà từng có giá trị trên trời ấy.

Chúng bây giờ với tôi chẳng khác nào những viên sỏi ven đường — chỉ là vật trang trí vô nghĩa.

Tôi ngồi thụp xuống nơi ngã tư, vòng tay ôm chặt lấy mình, không biết nên làm gì nữa.

Tôi lại thử gọi cho Chu Kinh Hoài thêm lần nữa.

Không ngờ lần này anh bắt máy.

Tôi gần như mất kiểm soát, hỏi anh vì sao lại đối xử với tôi như vậy.

Đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lẽo cất lên:

“Đây là thái độ của em đấy à? Đây là cách em cầu xin người khác sao, A Trinh?”

Tôi chết lặng.

Nhưng giờ tôi không còn tư cách để mặc cho cảm xúc tuôn trào.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng cứu vãn lần cuối:

“Chu Kinh Hoài… anh muốn em làm gì? Phải làm sao anh mới chịu cứu ba em?”

Anh bật cười, giọng châm biếm và đay nghiến:

“A Trinh, em thanh cao lắm mà, phải không? Trước đây là tôi quá tốt với em, nhưng tại sao chứ? Tôi nợ gì em à? Là tôi nuôi em, là tôi bỏ tiền kéo dài mạng sống cho ba em, em hiểu không?”

Anh nói rất nhiều, từng câu từng chữ như dao cứa vào tim tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Kinh Hoài có cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Thì ra, mối quan hệ này — từ lâu anh đã thấy bất mãn rồi.

Thì ra, anh cảm thấy mình đã cho đi quá nhiều.

Thì ra, anh đã hối hận.

Hối hận vì phút nhất thời xúc động, vì rung động ngắn ngủi năm xưa… đã cưới tôi làm vợ.

Hối hận vì sự lựa chọn đó đã khiến anh cảm thấy bị ràng buộc.

Hối hận vì đã cho tôi quá nhiều.