Chương 2 - Bảy ngày trước khi rời khỏi thế giới công lược
Trình Hoài Thời không ngờ ta lại dễ nói chuyện như vậy.
Hắn mím môi nói: "Nàng hiểu chuyện là tốt rồi."
Hiểu chuyện?
Ta cười lạnh trong lòng.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta, làm đến mức trầy trật.
Ta không hiểu kỹ xảo công lược, chỉ biết dùng chân tâm đổi lấy chân tâm.
Năm năm toàn tâm toàn ý, đổi lại một câu "hiểu chuyện".
Ta từng sợ Trình Hoài Thời vì Thẩm Sơ Tuyết mà chết, liều mạng ngăn cản hắn đi gặp Thẩm Sơ Tuyết.
Nhưng ngoài việc gây ra tranh cãi, cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau bữa tối, Trình Hoài Thời vẫn ra ngoài như thường lệ.
Hắn đi xác nhận xem Thẩm Sơ Tuyết ở nhà một mình có an toàn hay không.
Nhưng hôm nay, hắn lại phá lệ nói thêm một câu: "Sơ Tuyết đã mất đi người thân, ta không thể không quan tâm nàng ấy nhiều hơn một chút..."
Phụ thân của Thẩm Sơ Tuyết tham ô tiền cứu trợ thiên tai, cả nhà họ Thẩm bị xử trảm.
Một bà vú trung thành đã dùng nữ nhi mình thay thế Thẩm Sơ Tuyết, cho nên nàng ta mới thoát chết, trốn về quê cũ Thanh Châu.
Từ nhỏ, Thẩm Sơ Tuyết đã quen biết Trình Hoài Thời.
Tiểu thư khuê các xinh đẹp như ngọc và thư sinh nghèo khổ chỉ biết học hành.
Đối với Trình Hoài Thời, Thẩm Sơ Tuyết chính là bạch nguyệt quang không dám chạm tới.
Khi nói những lời này, trong mắt Trình Hoài Thời lại không khỏi hiện lên vẻ đau lòng.
Có lẽ chính hắn cũng không biết, mỗi khi hắn nhắc đến Thẩm Sơ Tuyết, trong mắt có bao nhiêu thương tiếc.
May mắn thay, ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Ai thời trẻ mà chưa từng trải qua một mối tình thất bại?
Ta thừa nhận ta mù quáng.
Trình Hoài Thời nói: "Ta đi một lát rồi về, nàng đừng cản ta, cản cũng vô ích..."
Hắn còn chưa nói xong, ta đã ân cần đưa đèn lồng cho hắn.
"Đi đường cẩn thận."
"Nếu thật sự muộn rồi, thì cứ ở lại đó đi."
Lần này, Trình Hoài Thời hoàn toàn ngây người.