Chương 22 - Bảy Ngày Để Được Tha Thứ
Kiều Niệm mặc chiếc váy cưới đuôi cá đơn giản, tấm khăn voan dài được gió biển khẽ thổi bay.
Giang Thâm trong bộ vest trắng đứng dưới cây cầu cong, đôi mắt hơi đỏ.
Khi họ trao nhẫn cho nhau, Kiều Niệm nhận ra bàn tay Giang Thâm đang run.
Người đàn ông luôn điềm tĩnh ấy giờ đây lại hồi hộp như một chàng trai lần đầu nắm tay người mình yêu.
“Giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”
Giang Thâm nâng nhẹ khuôn mặt cô, đặt một nụ hôn thật khẽ — như sợ cô sẽ vỡ tan nếu anh mạnh tay hơn.
Tiếng reo hò vang lên, hoa và ruy băng tung bay rực rỡ.
Sau lễ cưới, quản gia mang đến một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
“Chúng tôi nhận được một món quà nặc danh, ghi rõ là dành cho cô dâu.”
Kiều Niệm bối rối nhận lấy.
Bên trong là một chiếc chìa khóa và một tấm thiệp:
“Trung tâm Trẻ em Kiều Niệm, hôm nay chính thức khánh thành. — Mong em kiếp này sẽ không còn cô độc.”
Không có chữ ký, chỉ có một bông hoa nhỏ được vẽ ở góc tấm thiệp.
Ngón tay Kiều Niệm khẽ lướt qua hình vẽ đó.
Bỗng, cô cảm thấy có gì đó thôi thúc, quay nhìn về phía rìa quảng trường — nơi có một bóng người khoác áo đen thoáng qua rồi biến mất trong đám đông.
“Có chuyện gì sao?” Giang Thâm ôm eo cô hỏi.
“Không có gì.”
Cô cất tấm thiệp đi, khoác tay chồng.
“Chỉ là… thấy hôm nay nắng thật đẹp.”
Trên bãi cát đen của Iceland, Lục Trầm ho sặc sụa, máu rỉ ra từ kẽ ngón tay.
Để đổi lấy cơ hội cho Kiều Niệm sống lại, anh đã đánh mất nửa đời dương thọ.
Giờ đây, cơ thể anh chỉ còn là một ngọn đèn sắp tắt.
Anh lấy ra cuốn nhật ký đã cũ nát — nhật ký của Kiều Niệm, giấy vàng úa, chữ viết mờ nhòe.
“Hôm nay lén đi xem A Trầm, dáng vẻ nhíu mày khi uống cà phê của anh ấy chẳng thay đổi chút nào.”
“Mẹ ép mình đổi sang họ Lục, nhưng mình từ chối. Mình chỉ muốn làm Kiều Niệm, cô gái từng được anh ấy yêu.”
“A Trầm, chúc mừng năm mới. Chúng ta từng hẹn sẽ cùng nhau đón giao thừa, còn có thể thực hiện được không?”
Trang cuối cùng, là dòng chữ cô viết trước khi nhảy xuống biển:
“Từ nay, thế gian này… không còn Kiều Niệm nữa.”
Lục Trầm bật diêm, ngọn lửa nuốt dần từng trang giấy.
Tro tàn bị gió cuốn đi, bay về phía chân trời nơi biển và trời giao nhau.
Điện thoại rung lên — là tin nhắn từ trợ lý, gửi ảnh đám cưới của Kiều Niệm.
Cô mặc váy cưới mỉm cười, Giang Thâm đeo nhẫn cho cô, họ hôn nhau trong hoàng hôn rực rỡ.
“Như vậy cũng tốt…”
Anh khẽ nói, “Ít ra em đã hạnh phúc.”
Sóng biển dâng lên, tràn qua mắt cá, đầu gối, rồi ngực anh.
Khi ánh trăng phủ lên mặt biển, nơi đó đã không còn ai nữa.
Chỉ có một mảnh nhật ký cháy dở bị sóng đẩy vào bờ, trên đó vẫn còn lờ mờ vài chữ:
“Xin lỗi, và còn…”
Phần còn lại đã bị nước biển xóa nhòa, chẳng thể đọc được nữa.
Ba năm sau, tại một triển lãm tranh ở Venice,
Tác phẩm của Kiều Niệm — Ký ức và Lãng quên — giành giải thưởng lớn.
Trên bức tranh là bờ cát đen và mặt biển xám xanh giữa đó thấp thoáng một bóng người mờ ảo.
“Bức tranh này lấy cảm hứng từ đâu vậy?” phóng viên hỏi.
Kiều Niệm mỉm cười khẽ đáp:
“Có những người, ta tưởng rằng đã quên rồi… thật ra chỉ là họ được giấu ở nơi sâu nhất trong ký ức.”
Tối hôm đó, trong tiệc mừng, nhân viên phục vụ trao cho cô một phong bì:
“Có một quý ông gửi lại cho cô.”
Bên trong là một tấm ảnh cũ đã ố vàng — cô gái trẻ Kiều Niệm đang ngủ gục trên bàn học, ánh nắng len qua tán lá chiếu lên gương mặt ấy.
Mặt sau của tấm ảnh viết dòng chữ:
“Dáng vẻ em hạnh phúc… thật đẹp.”
Không có chữ ký, cũng chẳng ghi ngày tháng.
Kiều Niệm nhìn tấm ảnh, nước mắt bất chợt rơi.
“Em sao thế?” Giang Thâm ôm lấy cô lo lắng.
Cô lau nước mắt, cố gượng cười:
“Chỉ là… tự nhiên thấy buồn quá.”
Ngón tay cô chạm vào sợi dây chuyền trước ngực:
“Em có thể cảm nhận được… Lục Trầm có lẽ… sắp không còn rồi.”
Ngoài khung cửa, những con thuyền lướt nhẹ trên mặt nước, trăng vỡ thành muôn ánh bạc.
Dưới cây cầu Than Thở xa xa, một người đàn ông đội mũ khẽ quay lưng, rồi biến mất giữa biển trời mênh mông,mang theo tất cả cô đơn –và tình yêu chưa bao giờ tắt.
【Toàn văn hoàn】