Chương 6 - Bảy Ngày Biến Mất của Chồng Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khó nhọc nói:

“Tôi… tôi đâu có nhiều tiền như thế…”

Tôi ném tập hồ sơ xuống bàn trà, chỉ nói hai chữ:

“Bán nhà.”

Anh ta bật dậy, gào lên, giọng gần như vỡ ra:

“Đó là nhà tôi ở với Tiểu Tình!”

“Đó là tiền công ty mua. Tài sản công ty.”

Anh ta loạng choạng, rồi lại ngồi phịch xuống ghế.

Một lúc lâu sau, giọng khàn khàn vang lên:

“Chúng ta thật sự phải làm đến mức này sao?”

Tôi im lặng.

Anh ta bật cười — nụ cười gượng gạo, chua chát đến méo mó.

Miệng lẩm bẩm:

“Tôi còn tưởng cô sẽ nhớ chút tình nghĩa cũ…”

Tôi cắt ngang, giọng lạnh nhạt:

“Còn bốn phút.”

Anh ta ngậm miệng.

Rút điện thoại ra, bấm số gọi đi.

Không biết bên kia nói gì, anh ta chỉ đáp vài tiếng, rồi cúp máy.

Nhìn tôi, anh ta nói khẽ:

“Ba ngày. Tôi sẽ xoay tiền.”

Tôi gật đầu.

Anh ta đứng lên, đi đến cửa, rồi dừng lại.

Quay đầu, ánh mắt u ám:

“Lâm Sơ, tôi chưa bao giờ định hại cô.”

Tôi mở lại tập hồ sơ trên bàn, không ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp:

“Ừ.”

Anh ta mở cửa đi ra.

Ngoài hành lang, giọng the thé của Tiểu Tình vang lên, chói tai:

“Ông xã, sao rồi? Con tiện nhân đó chịu chưa?”

Trần Vũ không đáp.

Tiếng bước chân dần xa, cho đến khi hành lang trở lại yên tĩnh.

4.

Ba ngày sau, Trần Vũ chuyển đủ năm triệu.

Tôi cho phòng tài chính kiểm tra, xác nhận không sai lệch rồi mới rút đơn tố cáo.

Thủ tục ly hôn diễn ra rất suôn sẻ.

Trần Vũ ngồi trên ghế ở cục dân chính, từ đầu đến cuối không nói lấy một lời.

Khi nhân viên hỏi có phải tự nguyện ly hôn không, anh ta chỉ khẽ gật đầu.

Cầm giấy ly hôn trong tay, tôi quay người bỏ đi.

Anh ta chạy theo gọi giật lại:

“Lâm Sơ!”

Tôi dừng bước, nhưng không quay đầu.

Anh ta đứng sau lưng tôi, giọng khàn khàn:

“Xin lỗi.”

Tôi vẫn tiếp tục bước đi.

Anh ta lại hét lên, giọng gần như nghẹn:

“Tôi biết tôi khốn nạn, tôi có lỗi với cô… Nhưng tôi thật sự yêu Tiểu Tình…”

Tôi quay lại, nhìn anh ta, giọng bình thản:

“Vậy thì chúc anh hạnh phúc.”

Khuôn mặt anh ta thoáng co giật, méo mó một chút.

Tôi bước lên xe, khởi động máy.

Trong gương chiếu hậu, anh ta vẫn đứng đó, bất động.

Tiểu Tình chạy đến, ôm lấy cánh tay anh ta, ngẩng đầu nói gì đó.

Anh ta cúi xuống hôn lên trán cô ta.

Hai người ôm nhau — trông thật hòa hợp, thật “xứng đôi.”

Tôi đạp ga, xe lao đi.

Những ngày tiếp theo, tôi bận đến mức gần như không có thời gian nghĩ ngợi.

Công ty đang đàm phán một dự án lớn với một tập đoàn đầu ngành.

Sau nửa tháng thương lượng, cuối cùng cũng chốt được hợp tác.

Hôm ký hợp đồng, phó tổng bên họ đích thân đến — họ Cố, tên Cố Thừa An.

Khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, vẻ ngoài nho nhã, điềm đạm.

Sau khi ký xong, anh ta mời tôi dùng bữa để “giao lưu thêm.”

Tôi nhận lời.

Trong bữa ăn, anh ta chẳng nói chuyện công việc, mà lại nói về trà đạo và thư pháp.

Tôi không hiểu mấy, chỉ lịch sự đáp qua loa.

Anh ta cũng không để tâm, cứ chậm rãi kể, thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của tôi.

Giữa bữa, anh ta bỗng hỏi:

“Nghe nói tổng giám đốc Lâm mới ly hôn?”

Tôi ngẩng lên nhìn anh ta.

Anh ta cười nhẹ, giọng ôn hòa:

“Giới này nhỏ lắm, tin lan nhanh mà.”

Tôi đặt đũa xuống, chỉ khẽ “Ừ.”

Anh ta nâng tách trà, nhấp một ngụm:

“Vậy thì chúc mừng tổng giám đốc Lâm — tự do trở lại.”

Tôi cũng nâng tách trà, khẽ chạm vào ly anh ta.

Sau bữa ăn, anh ta lái xe đưa tôi về công ty.

Trước khi xuống xe, anh ta nói:

“Nếu tổng giám đốc Lâm không ngại, cuối tuần này tôi muốn mời cô đi xem triển lãm tranh.”

Tôi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu:

“Được.”

Cuối tuần đến như hẹn.

Buổi triển lãm được tổ chức tại bảo tàng mỹ thuật ở trung tâm thành phố, trưng bày tác phẩm của một họa sĩ người Pháp.

Cố Thừa An nói chuyện rất chuyên nghiệp, giải thích tường tận về bối cảnh và kỹ pháp của từng bức tranh.

Tôi nghe chỉ hiểu lơ mơ, nhưng lại thấy khá thú vị.

Xem xong triển lãm, anh đề nghị đi uống cà phê.

Quán cà phê yên tĩnh, chúng tôi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)