Chương 1 - Bảy Năm Quay Lại
Sau khi cùng Khuê mật(bạn thân) công lược song hoàn tất, ta lựa chọn thoát ly thế giới ấy.
Còn Khuê mật thì chọn ở lại.
Bảy năm sau, ta quay lại nhìn nàng, lại phát hiện tông môn đã đại biến.
Nhi tử của nàng nhận người khác làm mẫu thân, phu quân của nàng kết thêm một đạo lữ mới.
Ngay cả đồ đệ tốt của ta cũng đem nữ nhân kia thu làm tân đệ tử,
những gì ăn, mặc, dùng, mang — toàn là đồ vật của Khuê mật,
duy chỉ không thấy bóng nàng đâu nữa.
Ta nhìn cảnh thế gian đổi thay, ngẩng đầu mà nghẹn, rốt cuộc không nhịn nổi nữa —
nắm cổ áo của hệ thống, gào lên the thé:
“Khuê mật của ta đâu! Nữ nhân to gan của ta đâu rồi hả!!”
……
1
Khi một lần nữa trở lại thế giới này, ta không thể lập tức tìm được Khuê mật.
Ngược lại, ta lại gặp được nhi tử của nàng trước.
Khi gặp Tạ Thanh, bên cạnh hắn còn đứng một nữ tử dung mạo ôn nhu từ ái.
Ta suýt nữa đã nhận nhầm nàng là Hứa Nhan.
Không chỉ bởi những thứ nàng mặc, đeo, dùng đều là đồ của Hứa Nhan,
mà còn vì Tạ Thanh mỗi lời mỗi tiếng “mẫu thân”, gọi đến thân thiết vô cùng.
Hai người kia — một từ ái, một hiếu thuận, nhìn qua chẳng khác nào mẫu tử ruột thịt.
Nhưng rõ ràng, Tạ Thanh là đứa con mà Hứa Nhan mang thai mười tháng, chịu muôn vàn thống khổ mới sinh ra.
Trong lòng ta dấy lên một điềm xấu, liền bước tới, kéo hai người tách ra:
“Tạ Thanh, nương ngươi đâu?”
Đã bảy năm trôi qua.
Thằng bé mười tuổi ấy không còn nhận ra ta, ngược lại còn nhíu mày, giọng lạnh lùng:
“Ngươi mù sao? Không thấy nương ta ở đây à?”
“Đồ tiện nhân từ đâu tới, còn dám vô lễ với nương ta — coi chừng ta lột da ngươi!”
Ta nhìn Tạ Thanh trước mắt, nghe hắn buông lời thô tục, trong phút chốc còn tưởng mình nhận nhầm người.
Đây… có phải là đứa nhỏ từng mềm giọng ngọt ngào gọi ta là “A di, A di” năm xưa chăng?
Đây… còn là đứa nhỏ năm xưa từng mềm giọng, ngọt ngào gọi ta là “A di” sao?
Lòng ta chợt trầm xuống, lạnh lùng mở miệng:
“Nàng là nương ngươi, thế còn Hứa Nhan là gì?”
Tạ Thanh khựng lại, vẻ mặt ngỡ ngàng thoáng chốc hóa thành chán ghét, khinh miệt:
“Thì ra ngươi là người của ả tiện nhân ấy phái tới.”
“Khó trách vừa đến đã nhắm vào nương ta, thật là tật xấu khó chừa!”
Ta im lặng giây lát, rồi không nói một lời — bàn tay vung lên, một cái tát mang linh quang giáng thẳng xuống mặt hắn.
Chỉ nghe một tiếng “chát” vang dội, khuôn mặt trắng nõn của hắn lập tức sưng đỏ.
“Thằng nhãi, ngươi mẹ nó sủa cái gì thế hả?!”
Tạ Thanh bị tát đến nghiêng đầu, cả người choáng váng.
Nữ nhân bị hắn gọi là “nương” kia biến sắc, vội nhào tới che chở, nước mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Ngươi đã là người của Hứa Nhan, cớ sao lại ra tay với Thanh nhi?”
“Ta biết, bởi vì Thanh nhi và sư huynh của nàng có nhân duyên, nên nàng luôn oán ghét ta. Nhưng Thanh nhi là cốt nhục của nàng, dù nàng có hận ta, cũng không thể tổn thương hắn!”
Ta khẽ chớp mắt, trong lòng nảy lên một nụ cười lạnh như sương.
A, hóa ra… còn có cả chuyện của Tạ Dung sao?
2
Mười lăm năm trước, ta và Hứa Nhan bị hệ thống đưa tới thế giới này.
Nàng phụ trách công lược nam chính, còn ta phụ trách cảm hóa phản phái cường bạo.
Vốn dĩ ta quen lấy bạo chế bạo, nên cũng chẳng chịu khổ bao nhiêu —
đem mấy tên nghịch đồ trong thế giới này chà đạp cho ngoan ngoãn, xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng Hứa Nhan thì khác — nàng theo bên Tạ Dung từ khi hắn chỉ là một kẻ phế vật,
đến lúc hắn tu thành tiên quân, chưởng quản một phương tông phái.
Nàng đem tất thảy tình ý và nhiệt huyết của mình đổ dồn lên người hắn,
không biết đã chịu bao nhiêu gian khổ, mới công lược được Tạ Dung thành công.
Lúc rời đi, Tạ Dung ôm chặt lấy nàng, không chịu buông tay, khóc đến đứt ruột gan:
“A Nhan, đừng đi… Thanh nhi không thể mất nàng…”
Tạ Dung quỳ rạp xuống đất, nghẹn giọng cầu xin:
“A Nhan, ta yêu nàng… Không có nàng, ta sẽ chết mất…”
Chính vì thế, Hứa Nhan mới chọn ở lại.
Nàng vốn là một cô nhi, nay lại chẳng nỡ rời bỏ người mình yêu cùng đứa con ruột thịt.
Ta có thể hiểu được điều ấy.
Bởi vậy, ta cũng chẳng oán trách nhiều — chỉ hứa rằng, mỗi bảy năm sẽ quay lại nhìn nàng một lần.
Thế mà giờ xem ra, phụ tử bọn họ dường như chẳng hề quý trọng lời thề năm xưa, khi cầu xin nàng ở lại.
Tạ Thanh bị ta đánh cho sưng mặt, vậy mà vẫn lớn tiếng quát ngược lại:
“Nữ nhân độc ác kia vốn chẳng phải mẫu thân của ta! Nếu có thể, ta nguyện được đầu thai vào bụng Vân Nương, làm con của nàng ấy!”
Ta tức đến bật cười, nắm lấy cổ áo Tạ Thanh, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất, giọng trầm lạnh như băng:
“Nói đi — Hứa Nhan ở đâu?”
“Nếu không nói, ta sẽ lột da ngươi ra, ném cho chó ăn!”
Tạ Thanh bị ta bóp đến mặt mũi tái mét, giống hệt một con cá sắp chết, giãy giụa điên cuồng.
Đừng nói là hắn, dù cha hắn có tới, cũng đừng mong giành người từ tay ta.
Vân Nương hoảng hốt lao đến, ôm chặt lấy Tạ Thanh, trong mắt ngập sợ hãi, giọng run rẩy:
“Tiên tử, xin người bớt giận… Tất cả là lỗi của ta, xin người đừng làm hại Thanh nhi!”
“Là ta… là ta không nghe lời Hứa Nhan tỷ tỷ, trái lệnh mang Thanh nhi rời khỏi Dung quân…”
Vân Nương nghẹn giọng nói, nước mắt rơi không ngừng.
“Nhưng… bọn họ đều không nỡ để ta đi, ta thật sự không đành lòng nhìn họ đau khổ. Nếu Hứa Nhan tỷ tỷ vẫn còn tức giận, ta nguyện xin lỗi nàng ấy…”
Nhìn bộ dạng yếu đuối giả tạo kia, ta bỗng nảy lên một cơn chán ghét tột cùng.
Ta chưa từng gặp nàng, nhưng nàng lại dường như nhận ra ta.
Rõ ràng diễn xuất vụng về đến buồn cười, vậy mà Tạ Thanh khi thấy bộ dáng yếu mềm ấy, liền quýnh quáng, cắn răng bật ra mấy chữ:
“Nương… không liên quan tới người, đều là… ả tiện nhân kia độc ác…”
Ta không nói gì, chỉ lạnh lùng siết chặt tay.
Tạ Thanh kêu lên đau đớn, ánh mắt lộn ngược, thần sắc thống khổ đến cực điểm.
Ngay khi ta sắp bẻ gãy cổ thằng nhóc trắng trợn này,
trên đỉnh đầu chợt nổ vang một tiếng sấm long trời lở đất, oai lực như thiên phạt giáng xuống.
“Thả hắn ra!”
Mặt đất rung chuyển, nổ tung thành một hố sâu mấy trượng, bụi bay mịt mù.
Đáng tiếc, dù oai khí mạnh mấy, cũng không thể chạm tới ta dù chỉ nửa vạt áo.
Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người vừa đến, giọng trầm thấp mà lạnh buốt:
“Tạ Dung… Hứa Nhan đâu?”
Khói bụi tan đi, Tạ Dung rốt cuộc mới nhìn rõ mặt ta.
Ánh mắt vốn băng lãnh lẫn giận dữ của hắn khựng lại, trong khoảnh khắc ấy thoáng hiện vẻ kinh hoảng —
nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Vân Nương vội vã chạy đến, gần như sắp khóc, nghẹn ngào mở miệng:
“Dung ca ca, cuối cùng huynh cũng tới rồi…”
“Tiên tử này là bằng hữu của Hứa Nhan tỷ tỷ, lần này đến… chắc là để thay nàng ấy đòi lại công bằng.”
“Ta biết lỗi rồi, ta cũng đã hướng nàng ấy nhận sai, cầu xin ngươi… tha cho A Thanh đi.”