Chương 5 - Bảy Năm Hôn Nhân Giả

Tôi từng tưởng tượng anh sẽ quỳ xuống xin lỗi, sẽ khóc lóc van xin, sẽ cuống cuồng giải thích.

Chỉ không ngờ, anh lại bình tĩnh như vậy… nói ra hai chữ “kết thúc”.

Không — ngay cả “chia tay” cũng không được tính.

Bởi chúng tôi… thậm chí chưa từng tồn tại quan hệ hợp pháp.

Chỉ là một màn kịch, mà anh muốn dừng lúc nào cũng được.

“Kết thúc?”

Tôi lặp lại hai chữ ấy, nghe vừa nực cười vừa cay đắng.

“Kỳ Nghiêm, anh hủy hoại cuộc đời tôi tan tành như vậy, giờ lại nói với tôi là ‘kết thúc’?”

“Anh lừa bố mẹ tôi mang hết tiền dành dụm tuổi già đi nuôi vợ con anh, giờ lại bảo là ‘kết thúc’?”

“Anh nghĩ tôi là cái gì? Một món đồ anh thích thì giữ, không cần nữa thì đá đi à?!”

Anh ta nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

“Văn Tĩnh, em đừng nói chuyện khó nghe như vậy. Chúng ta ở bên nhau bảy năm, anh đối xử với em thế nào, trong lòng em tự biết rõ. Căn nhà này, chiếc xe em lái, quần áo hàng hiệu em mặc — có cái nào không phải do anh mua cho?”

“Anh thừa nhận, anh đã lừa em. Đó là lỗi của anh. Nhưng bảy năm qua anh chưa từng bạc đãi em.”

Từng lời anh ta nói như một con dao nhọn tẩm độc, đâm thẳng vào tim tôi.

Anh ta đem bảy năm tình cảm của chúng tôi ra quy đổi thành tiền, biến tất cả thành một cuộc giao dịch trần trụi.

Thì ra trong mắt anh ta, tôi chẳng qua chỉ là một người tình được nuôi dưỡng bằng vật chất.

Toàn thân tôi run lên vì giận dữ, tôi giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.

“Chát!”

Tiếng bạt tai vang vọng trong căn phòng trống rỗng.

Cái tát đó, tôi dùng hết sức lực.

Mặt Kỳ Nghiêm lệch sang một bên, năm dấu tay hằn rõ trên má.

Anh ta sững người, dường như không ngờ tôi dám ra tay.

Rồi anh quay đầu lại, ánh mắt tối sầm, đầy sát khí.

“Em dám đánh anh?”

Anh ta túm lấy tóc tôi, đẩy mạnh tôi ngã xuống nền nhà lạnh ngắt.

Đầu tôi đập mạnh xuống sàn, phát ra một tiếng “bịch” nặng nề.

Mọi thứ quay cuồng, trước mắt tối sầm.

Anh ta đứng từ trên cao nhìn xuống, trong mắt không có lấy một chút thương xót.

“Văn Tĩnh, anh khuyên em đừng có mà không biết điều.”

“Anh và Sầm Úy là do gia đình sắp đặt, giữa bọn anh không có tình cảm. Người anh yêu là em, điều này, anh chưa từng lừa em.”

Anh ta ngồi xổm xuống, bóp chặt cằm tôi, bắt tôi phải nhìn vào mặt anh ta.

“Ban đầu anh định chờ công ty ổn định rồi sẽ ly hôn với cô ấy, sau đó chính thức cưới em. Là do em, tự khiến mọi chuyện trở nên tệ hại như thế này.”

Không có tình cảm?

Người anh ta yêu là tôi?

Phì!

Nếu thực sự không có tình cảm, thì sao anh lại có con với cô ta?

Nếu thật sự yêu tôi, thì sao lại giấu tôi suốt bảy năm, để tôi sống trong danh nghĩa “tiểu tam” mà không hề hay biết?

Đến nước này mà anh ta vẫn còn dùng những lời nói rẻ tiền để lừa gạt tôi?

Anh tưởng tôi là đứa ba tuổi chắc?

Tôi nhìn gương mặt gần trong gang tấc ấy — gương mặt mà tôi từng yêu đến chết đi sống lại — giờ chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi há miệng, cắn mạnh vào cổ tay anh ta.

“Aaaa!”

Kỳ Nghiêm hét lên một tiếng đau đớn, lập tức buông tôi ra.

Tôi nhân cơ hội vùng dậy, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với anh ta.

Anh ta nhìn dấu răng hằn sâu trên cổ tay mình, ánh mắt bừng bừng lửa giận.

“Đồ đàn bà điên!”

Anh ta chửi một câu, rồi móc từ túi áo ra một tấm thẻ ngân hàng, ném xuống trước mặt tôi.

“Trong đây có năm trăm triệu. Coi như là tiền bồi thường cho em. Cầm lấy tiền, rồi cút khỏi đây.”

“Căn nhà này, xe cũng để lại cho em. Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai.”

Giọng anh ta giống như đang đuổi một kẻ ăn mày phiền phức.

Năm trăm triệu?

Anh tưởng năm trăm triệu có thể mua lại bảy năm tuổi xuân của tôi sao?

Anh tưởng một căn nhà, một chiếc xe có thể bù đắp hết những tổn thương và lừa dối anh đã gây ra sao?

Tôi nhìn tấm thẻ ngân hàng dưới đất, bật cười — nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“Kỳ Nghiêm, anh nghĩ có tiền là giỏi lắm sao?”

“Anh nghĩ mọi thứ trên đời này đều có thể dùng tiền để đổi sao?”

“Tôi nói cho anh biết — không đời nào!”

Tôi nhặt tấm thẻ ngân hàng lên, trước mặt anh ta, dùng hết sức bẻ gãy làm đôi.

“Những gì anh nợ tôi, không phải thứ tiền này có thể trả nổi!”

“Anh lừa gạt tình cảm của tôi, hủy hoại cả cuộc đời tôi — tôi muốn anh phải trả lại gấp trăm, gấp nghìn lần!”

“Tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt!”

“Tôi sẽ khiến anh trắng tay!”

Tôi chỉ thẳng vào mặt anh ta, từng chữ bật ra rõ ràng lạnh lẽo.

Giọng tôi không to, nhưng mang theo sự quyết tuyệt đến tàn nhẫn.

Sắc mặt Kỳ Nghiêm cuối cùng cũng thay đổi.

Có lẽ anh ta nghĩ tôi chỉ nói trong lúc tức giận, nhưng khi nhìn thấy ánh hận thù trong mắt tôi, anh ta bắt đầu sợ.

“Văn Tĩnh, em đừng làm bậy…”

Giọng anh ta dịu lại, thậm chí mang theo chút cầu xin.

“Anh xin em, coi như vì bảy năm tình nghĩa, mình chia tay trong yên bình… được không?”

Tình nghĩa?

Giữa chúng tôi còn thứ gọi là tình nghĩa sao?

Từ khoảnh khắc tôi biết được sự thật, mọi tình nghĩa đã hóa thành thù hận khắc cốt ghi tâm.

“Chia tay trong yên bình?”

Tôi bật cười lạnh lẽo.

“Kỳ Nghiêm, anh xứng sao?”

“Từ ngày đầu tiên anh lừa tôi, đã định sẵn rằng giữa chúng ta — chỉ có thể sống chết không đội trời chung.”

Tôi không nhìn anh ta nữa, quay người bước vào phòng ngủ.

Tôi lấy ra chiếc vali nhỏ của mình trong tủ quần áo.

ĐỌC TIẾP :