Chương 1 - Bảy Năm Hôn Nhân Giả

Kết hôn với chồng đã bảy năm, tôi đến làm lại sổ hộ khẩu cho anh ấy.

Nhân viên chỉ vào màn hình máy tính, lạnh lùng nói với tôi:

“Vợ của Kỳ Nghiêm là Sầm Úy, không phải cô.”

Tôi chết sững tại chỗ.

Vậy bảy năm hôn nhân của chúng tôi chỉ là giả sao?

Vậy tôi là cái gì?

1

Tôi tên là Văn Tĩnh, năm nay ba mươi hai tuổi.

Tôi và chồng tôi, Kỳ Nghiêm, đã kết hôn được bảy năm ở Thanh Đảo.

Bảy năm, hơn hai ngàn ngày đêm bên nhau, tôi luôn tin rằng tình yêu của chúng tôi bền vững như đá tảng, có thể vượt qua mọi thử thách của thời gian.

Cho đến hôm nay, tại sảnh làm việc của Cục Dân chính khu Thị Nam, cuộc đời tôi bị một cuốn sổ hộ khẩu nhỏ bé đánh tan thành từng mảnh.

Mọi chuyện bắt đầu khi Kỳ Nghiêm nói rằng sổ hộ khẩu ở quê anh từng bị ướt trong một trận mưa lớn, chữ bị mờ hết nên cần làm lại.

Dạo này công việc anh bận, anh bảo tôi mang bản sao chứng minh nhân dân và giấy đăng ký kết hôn đến làm giúp.

Tôi không nghĩ nhiều và đồng ý.

Dù sao thì chúng tôi cũng là vợ chồng mà.

Tôi đưa tất cả giấy tờ vào cửa tiếp nhận.

Nhân viên là một cô gái trẻ, trông còn khá non nớt.

Cô ấy nhập thông tin vào máy, tiếng gõ phím vang lên đều đặn, nhanh nhẹn.

Vài phút sau, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút khó hiểu.

“Chị với người tên Kỳ Nghiêm là quan hệ gì?”

Tôi mỉm cười.

“Chúng tôi là vợ chồng, chẳng phải tôi đã đưa giấy đăng ký kết hôn rồi sao?”

Cô cau mày, xoay màn hình máy tính về phía tôi.

“Nhưng trong hệ thống, vợ của anh Kỳ Nghiêm… không phải chị.”

Nụ cười trên mặt tôi cứng lại.

Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, đau nhói, nghẹn ứ.

“Không thể nào, có khi nào chị nhầm không?”

Tôi nghiêng đầu nhìn vào màn hình — một cái tên lạ hoắc đập vào mắt tôi:

Sầm Úy.

Mối quan hệ: vợ chồng.

Ngày đăng ký kết hôn: tám năm trước.

Còn sớm hơn cả lúc tôi quen Kỳ Nghiêm.

Tôi hỏi lại cô nhân viên lần thứ một trăm:

“Làm ơn kiểm tra kỹ lại giúp tôi, tôi và chồng tôi đã kết hôn được bảy năm rồi. Có khi nào trùng tên không?”

Cô ấy bắt đầu bực mình, gần như cáu kỉnh đáp lại:

“Chị à, họ Kỳ vốn đã hiếm rồi. Trong toàn bộ hệ thống hộ khẩu của thành phố Thanh Đảo, chỉ có một người tên Kỳ Nghiêm! Tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần rồi, chỉ có một người mang tên này thôi!”

Cô ấy chỉ mạnh vào cái tên trên màn hình, như thể muốn khắc sâu nó vào mắt tôi.

Hai chữ đó như thanh sắt nung đỏ, thiêu đốt nhãn cầu tôi.

“Sầm Úy! Nhìn thấy chưa? Vợ anh ta tên là Sầm Úy!”

Một luồng khí nóng xộc thẳng lên đầu, tôi cảm thấy mình sắp nổ tung.

Bảy năm hôn nhân.

Bảy năm ngày đêm gắn bó.

Bảy năm làm người đầu gối tay ấp.

Vậy mà bây giờ, có người nói với tôi rằng — chồng tôi có vợ khác.

Vậy tôi là gì?

Tôi là cái gì chứ?!

Cơn giận thiêu rụi hết lý trí, tôi giật lấy cuốn sổ hộ khẩu mới từ tay cô gái, đập mạnh xuống bàn tiếp tân.

“Rầm!”

Cả sảnh đường lập tức im phăng phắc.

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Tôi chỉ vào ô “Chủ hộ” trên cuốn sổ hộ khẩu, tên của Kỳ Nghiêm hiện rõ rành rành.

“Vậy tôi xin hỏi, người đã kết hôn với tôi bảy năm nay, trên sổ hộ khẩu này, là ai?!”

Giọng tôi vì tức giận mà run rẩy, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào chính tôi cũng không nhận ra.

Tôi lại chỉ vào cái tên xa lạ ở mục “Vợ/chồng”.

“Còn nếu Sầm Úy mới là vợ của anh ta, thì tôi là gì? Là tiểu tam à?!”

Tôi hét lên cái từ mà bản thân luôn khinh bỉ và căm ghét nhất.

Từ đó như một con dao — đâm vào người khác trước, rồi quay lại cắm sâu vào chính tim tôi.

Đau.

Đau thấu tim gan.

Trong sảnh bắt đầu có tiếng xì xào, những ánh mắt đổ dồn về tôi đầy thương hại, tò mò xen lẫn khinh thường.

Tôi giống như một gã hề bị lột sạch quần áo, đứng giữa sân khấu, phơi bày trước ánh nhìn phán xét của tất cả mọi người.

Lúc này, quản lý trực ban nghe tin vội chạy tới, là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, trông có vẻ rất cứng rắn và dứt khoát.

Chị ấy bước nhanh đến trước mặt tôi, giọng điệu vẫn giữ được sự bình tĩnh.

“Chị ơi, trước hết xin đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ chị xử lý.”

Chị ấy nhanh chóng hỏi lại cấp dưới để nắm tình hình, sau đó cầm lấy bản sao giấy đăng ký kết hôn bị hỏng mà tôi mang theo, cùng với sổ hộ khẩu của tôi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, chị ấy cau mày thật chặt.

Chị ấy lật đến trang của tôi trong cuốn hộ khẩu, chỉ vào tên “Kỳ Nghiêm” trong mục vợ/chồng.

“Chị ơi, trang sổ hộ khẩu này là giả!”

Giả?

Hai chữ ấy như tiếng sấm nổ tung trong đầu tôi.

Tôi lập tức giật lại sổ hộ khẩu, nhìn chằm chằm vào trang đó.

Màu giấy, phông chữ, con dấu đỏ — tất cả đều trông rất thật.

Năm đó tôi và Kỳ Nghiêm làm xong giấy kết hôn xong là đi cập nhật thông tin hộ khẩu luôn.

Tôi tận mắt nhìn thấy nhân viên cục cảnh sát đóng trang này vào sổ.

Làm sao có thể là giả được?

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tôi nhìn thấy tận mắt mà!” — tôi gần như gào lên.

Quản lý thở dài, lấy từ ngăn kéo ra một chiếc đèn tia cực tím nhỏ.

Chị ấy bật đèn lên, ánh sáng tím chiếu vào cuốn sổ hộ khẩu của tôi.

“Chị nhìn này, trang sổ hộ khẩu thật sẽ có hoa văn chống giả dưới tia cực tím.”

Chị ấy rọi đèn vào những trang đầu — nơi ghi thông tin cha mẹ tôi — lập tức hiện ra một hình con dấu nhỏ của ngành công an.

Rồi chị ấy rọi đến trang ghi thông tin hôn nhân của tôi và Kỳ Nghiêm.

Dưới ánh sáng tím — trống trơn.

Sạch sẽ. Không có gì cả.

Khoảnh khắc đó, toàn thân tôi như bị rút cạn sức lực.

Tôi lảo đảo lùi lại một bước, ngã ngồi lên chiếc ghế phía sau.

Thì ra… ngay từ đầu… tất cả chỉ là một màn kịch.