Chương 4 - Bảy Năm Dối Trá

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Phòng khách lúc này trở thành một mớ hỗn độn với những tiếng cãi vã, chỉ trích, và khóc lóc hòa lẫn vào nhau.

Ngôi nhà từng ấm cúng, giờ đây như một bãi chiến trường khói lửa mù mịt.

Mà người khơi nguồn mọi chuyện – Trần Hạo – giờ chỉ có thể bất lực ngồi bệt xuống sofa, lắng nghe mẹ và tình nhân cãi vã, trong lòng lần đầu trào dâng một nỗi hoảng loạn và trống rỗng tột cùng.

Hắn dường như… thật sự đã phá hủy tất cả.

Tô Tình – người phụ nữ mà hắn tưởng có thể dễ dàng thao túng – nay lại như một tảng băng khổng lồ, thứ hắn thấy chỉ là phần nổi, còn bên dưới mặt nước, là sức mạnh đủ để lật đổ cả thế giới của hắn.

Cơn bão… e rằng chỉ mới bắt đầu.

3

Tô Tình ở lại căn hộ khách sạn hai ngày.

Trong hai ngày này, ngoài việc xử lý một số email và chỉ đạo từ xa, phần lớn thời gian cô dành để điều chỉnh lại trạng thái bản thân.

Cô bắt đầu ăn uống, nghỉ ngơi điều độ, thậm chí còn đến phòng gym trong khu căn hộ để chạy bộ, vận động cho đổ mồ hôi. Cảm giác mệt mỏi về thể chất dần dần tan biến, tinh thần cô cũng khá hơn nhiều.

Cô biết, cuộc chiến phía trước sẽ rất khốc liệt – và cô cần một thể trạng tốt, cùng một cái đầu tỉnh táo.

Sáng ngày thứ ba, công ty chuyển nhà mà cô đặt hẹn đến đúng giờ trước cửa ngôi nhà từng là tổ ấm của cô.

Tô Tình không trực tiếp quay lại. Cô không muốn nhìn thấy cặp đôi đó, cũng không muốn đặt chân vào nơi ngột ngạt ấy thêm lần nào nữa.

Cô ủy quyền cho trợ lý luật sư làm việc với bên chuyển nhà, toàn bộ quá trình đều được quay lại, và chỉ dọn những vật dụng cá nhân thuộc quyền sở hữu của cô, đúng như trong thỏa thuận ly hôn.

Nghe nói lúc đó Trần Hạo và Lâm Vy Vy cũng có mặt, sắc mặt đều rất khó coi. Nhưng vì có trợ lý luật sư đi cùng, họ cũng không dám làm càn.

Đồ đạc của Tô Tình không nhiều – hai chiếc vali lớn, vài thùng giấy – chủ yếu là quần áo, sách vở, thiết bị máy tính, và một số đồ vật nhỏ mang ý nghĩa đặc biệt với cô.

Khi những thứ ấy được chuyển vào căn hộ tạm thời mà cô thuê, Tô Tình mới thật sự cảm nhận được: cô đã hoàn toàn dứt khỏi quá khứ.

Cô tự tay sắp xếp từng món đồ. Nhìn quanh không gian này – tuy không lớn, nhưng hoàn toàn thuộc về riêng mình – cô lại cảm thấy một sự bình yên chưa từng có.

Buổi chiều, cô nhận được cuộc gọi từ luật sư Lý.

“Cô Tô, thủ tục thay đổi cổ phần đã được khởi động. Theo thỏa thuận, ông Trần cần phối hợp. Ngoài ra, thủ tục chuyển nhượng nhà đất cũng cần có mặt anh ta ký giấy.”

“Anh ta có hợp tác không?” – Tô Tình hỏi.

“Hiện tại thái độ khá tiêu cực, liên tục viện cớ để trì hoãn. Nhưng cô cứ yên tâm, thỏa thuận đã có hiệu lực pháp lý, hắn kéo dài được cũng không lâu. Nếu kiên quyết không phối hợp, chúng tôi sẽ tiến hành thủ tục cưỡng chế theo quy định của tòa.” – Giọng luật sư Lý vẫn rất vững vàng.

“Được, tôi hiểu rồi. Còn phía công ty thì sao?”

“Tôi đã nhân danh cô gửi thư thông báo đến hội đồng quản trị (dù thực chất chỉ có hai người), và đội ngũ quản lý chủ chốt (thật ra là vài nhân viên cốt lõi), thông báo về việc thay đổi cổ phần và xác nhận cô là cổ đông kiểm soát. Ngoài ra, các chỉ đạo tài chính và nhân sự mà cô từng sắp xếp trước đó cũng đã bắt đầu triển khai.”

Tô Tình gật đầu: “Cảm ơn anh, đã vất vả rồi.”

Kết thúc cuộc gọi, cô mở laptop, đăng nhập vào hệ thống nội bộ của công ty.

Cô thấy vài nhân sự kỹ thuật chủ chốt đã gửi tin nhắn riêng cho mình. Trong lời lẽ đều mang sự lo lắng và bất định.

Tô Tình hiểu rõ, sự rung lắc trong nội bộ công ty đã bắt đầu xuất hiện. Cô cần phải nhanh chóng ổn định lòng người.

Cô chưa vội trả lời ngay, mà trước tiên mở bảng dữ liệu vận hành trực tuyến của công ty.

Quả nhiên – hai ngày nay, một vài dự án do Trần Hạo phụ trách đang gặp trục trặc và tạm ngưng bất thường. Khách hàng bắt đầu phản ánh.

Về mặt tài chính, do Tô Tình đã khóa quyền chi tiền cho một số hạng mục lớn, nên nhiều khoản chi không cần thiết đã bị treo lại.

Rõ ràng, Trần Hạo… đã bắt đầu cảm thấy áp lực.

Mà nguồn gốc của áp lực này, mới chỉ bắt đầu lộ diện.

Hai ngày nay, Trần Hạo sống trong cảnh đầu tắt mặt tối.

Nỗi nhục nhã vì ly hôn và tổn thất tài sản khổng lồ khiến hắn tức giận đến sôi máu.

Nhưng điều khiến hắn phát điên hơn cả, là việc hắn phát hiện ra: quyền kiểm soát công ty đang tuột khỏi tay hắn với tốc độ chóng mặt!

Trước tiên là bộ phận tài chính báo rằng một khoản tiền tạm ứng cho công ty quảng cáo không thể chi ra được, vì cần có sự phê duyệt cuối cùng của “Tổng Giám Đốc Tô”.

“Tổng Giám Đốc Tô?” – Trần Hạo lập tức nổi đóa – “Khi nào thì đến lượt cô ta được duyệt chi tiền? Tôi mới là Tổng Giám Đốc!”

Bộ phận tài chính run rẩy trả lời: “Là… là thông báo mới nhận hôm qua ạ. Theo đó, mọi khoản chi tiêu trên 500.000 đều cần Tổng Giám Đốc Tô xác nhận cuối cùng…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)