Chương 5 - Bảy Năm Chờ Đợi Một Tình Yêu
“Thanh tĩnh?” Cố Hành Chỉ đẩy trả chiếc vòng ngọc, ngẩng mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo như sương giá, khiến lòng ta bất giác bốc lên một luồng tức giận.
Giáo dưỡng trong cung buộc ta giữ nét ôn hòa, ta mỉm cười, không đáp, xoay người nắm tay Ngụy Hoài Vân rời đi.
“Không trả thì vứt quách đi cho rồi. Nhìn qua cũng biết là đồ lão nhân gia tặng cho cháu dâu, nàng cũng dám cầm?” Giọng hắn chẳng to chẳng nhỏ, chẳng rõ nói cho ai nghe.
“Vứt đi thì ra thể thống gì. Lát nữa mang lên giao lại cho Trấn Quốc công là được.”
Tới chính sảnh, gặp Trấn Quốc công, mãi nói qua nói lại mới để lại được chiếc vòng. Nhưng ta và Ngụy Hoài Vân lại bị giữ lại dùng bữa.
Ta vốn sợ tính hắn khó chiều, nếu chia bàn, chẳng biết sẽ gây ra chuyện gì, nên không chịu.
Nào ngờ Trấn Quốc công chu toàn vô cùng, sắp xếp cho ta và Ngụy Hoài Vân dùng cơm tại một phòng nhỏ phía sau, chẳng cần phân nam nữ, còn gọi thêm cô bạn khuê mật của ta – Cố Tuệ Nguyệt, đích nữ thứ hai trong phủ, đến cùng dùng bữa.
Cố Tuệ Nguyệt và huynh trưởng nàng có vài phần giống nhau, Ngụy Hoài Vân vừa nhìn đã chẳng ưa.
Nào ngờ nàng tính tình lại thẳng, từ nhỏ đã muốn ta làm tẩu tẩu nàng, giờ thấy Ngụy Hoài Vân xuất hiện như Trình Giảo Kim giữa đường, dĩ nhiên chẳng có sắc mặt gì tốt đẹp.
Nếu chẳng phải biết Trấn Quốc Công là người chính trực nghiêm minh, ta đã ngỡ ông cố ý chọc giận Ngụy Hoài Vân.
Cố Tuệ Nguyệt sai người dâng lên một đĩa điểm tâm, chỉ vào đó mà nói với vẻ tội nghiệp:
“Chẳng phải tỷ thích nhất món bánh phô mai hoa hồng muội làm sao? Những ngày dừng linh, muội cứ ngỡ tỷ sẽ tới, nên ngày nào cũng làm đó.”
Ta cười, xoa đầu nàng, gắp một miếng nếm thử:
“Ngon lắm. Đã nhớ ta thì lúc rảnh cứ đến phủ công chúa, có ai cấm đâu.”
“Năm xưa ta và ca ca đến đâu cần báo trước, giờ thì khác rồi, ta không dám đâu.” Cố Tuệ Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt như kẻ nịnh nọt, trông buồn cười khôn xiết.
“Được rồi, được rồi, không cần đâu.”
Ngụy Hoài Vân vốn đa nghi, thấy nàng như thế liền cau mày, ánh mắt lạnh đi, nhưng cũng chẳng tiện so đo với nữ nhi người ta, đành âm thầm uống rượu.
Mãi đến khi Cố Hành Chỉ tiễn linh trở về, ghé qua tiểu phòng này để vấn an và tìm muội muội.
Hắn đã thay tang phục bằng y bào trắng bạc quen thuộc, dung nhan thanh lãnh, không có gì không phải, duy có túi thơm màu trầm nơi thắt lưng là chói mắt lạ thường.
Họa tiết chim uyên như con chim nhỏ, hoa sen héo tàn — đó rõ ràng là chiếc túi thơm ta từng tự tay thêu.
Một là từ sau khi lui hôn, ta chưa từng gặp lại Cố Hành Chỉ, hai là hắn thường mang ngọc bội ta tặng, chẳng ngờ túi thơm kia cũng còn giữ.
Hắn rõ là cố ý trêu chọc!
Tay cầm đũa ngọc của ta khẽ run lên.
Ngụy Hoài Vân liếc qua khóe môi hiện nụ cười sâu xa:
“Túi thơm của Cố thế tử thật khéo, có thể cho ta xem chăng?”
Cố Hành Chỉ chắp tay hành lễ, ngồi xuống, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, câu nói càng khiến người ta tức giận:
“Điện hạ chẳng có sao?”
Quả nhiên, vừa nghe xong, tổ tông nhà ta liền sa sầm mặt, đặt chén ngọc xuống bàn, không nặng không nhẹ, cất lời:
“Tự nhiên là có. Chỉ là có những thứ, ta có rồi, thì không cho phép kẻ khác cũng có.”
Cố Hành Chỉ khẽ liếc ta, ánh mắt ấy như kéo ta tỉnh mộng — Ngụy Hoài Vân đang gây chuyện giữa địa bàn người khác!
Ta lập tức đặt đũa xuống, kéo tay áo hắn, nghiêm giọng khuyên:
“Nơi đây là phủ Trấn Quốc Công, chớ nên vô lễ.”
Hắn chỉ liếc ta một cái, chẳng buồn đáp, vung tay rời đi. Dáng vẻ nhẹ tênh ấy, chẳng rõ là giận hay không giận, mà ta lại thấy sống lưng mình lạnh ngắt.
Định đuổi theo, Cố Tuệ Nguyệt gọi ta lại bằng giọng dịu dàng. Ta chỉ đành gượng gạo ở lại, cùng huynh muội họ dùng xong bữa cơm.
Súc miệng rửa tay xong, hàn huyên vài câu, ta mới cáo từ rời phủ.
Ra đến cửa, xe ngựa của ta đã bị đổi thành một chiếc khác.
“Điện hạ nói có việc rời trước, nên căn dặn thuộc hạ sang phủ công chúa dắt xe khác tới.” Lâm Lăng hành lễ cung kính, chỉ là giọng nói hơi run.
Trong lòng ta buồn cười, nếu ta không ở lại lâu thì xe kia liệu có tới kịp?
Suy cho cùng cũng tại ta nuông chiều hắn quá, nên cũng chẳng buồn trách, chỉ phất tay cười khẩy một tiếng, rồi lên xe.
Về tới phủ công chúa, ta mới biết Ngụy Hoài Vân vẫn chưa trở về, giọng ta bất giác trầm xuống:
“Hắn đâu?”
“Khởi bẩm công chúa, thuộc hạ không rõ… điện hạ không cho đi theo!”
“Bổn cung có phải hiền lành quá rồi, nên ngươi quên ai mới là chủ nhân thực sự?” Ta nheo mắt quay lại nhìn Lâm Lăng, hắn đã quỳ rạp trên nền đá xanh đầu cúi thấp đến cực điểm.
“Cứ quỳ đó, khi nào có tin tức về họ Ngụy, thì khi đó ngươi mới được đứng dậy.”
Trở lại thư phòng, tay ta xử lý công vụ, nhưng lòng chẳng yên.
Nơi đây là Đại Chu, đất khách quê người, hắn biết đi đâu?
Mang theo bạc tiền có đủ dùng chăng?
Vẻ ngoài như vậy, liệu có bị kẻ xấu bắt đem vào thanh lâu hay không?
5
Ta đợi rất lâu, cuối cùng cũng có tin Ngụy Hoài Vân.
Tên trời đánh ấy chạy đến tửu lâu – Bồng Lai Các, ở đó ném tiền tìm vui, nữ tử nghe tin kéo đến như trẩy hội, tranh nhau hiến thân!
Ta ném bút son xuống bàn, thư phòng phút chốc lạnh như băng.
“Thuộc hạ đi rước điện hạ về!” Lâm Lăng vội xin lệnh.
“Cứ để mặc hắn.” Ta mặt lạnh như sương, rồi nhìn Lâm Lăng vẫn còn quỳ nơi đó, trong lòng lại thêm bực bội:
“Chuẩn bị xe, bổn cung tự đi!”
Tới Bồng Lai Các, chỉ thấy người đông như kiến, chen chúc chật chội…
Ngụy Hoài Vân một thân bạch y, tựa nghiêng nơi lan can, tay cầm bình rượu bằng ngọc trắng, nổi bật giữa ánh đèn lầu.
Nổi bật hơn nữa là nữ tử áo đen, tóc buộc cao, đứng cạnh hắn. Dung mạo anh khí, phong tư oai hùng, cùng hắn đứng cạnh, tựa hồ trời đất xứng đôi.