Chương 9 - Bầy C.h.ó Đội Lốt Người
Vương Băng Thiến cũng không tức giận, ra đứng trước cửa, dáng vẻ như đã dự tính được từ trước: “Mày mới chính là người dùng ảnh của Giang Sơ Tuyết để hẹn hò qua mạng đúng không?”
“Rất nhiều lần, tao đã thấy mày lén chụp hình Giang Sơ Tuyết.”
“Còn nữa, mày còn lén lén lút lút xuống lầu nhận chuyển phát nhanh, mang lên rồi cũng không dám khui hàng, nhãn dán trên hộp hàng cũng bị xé mất.”
“Những chiếc hộp đó, chính là mấy món quà mà mày đã lừa từ người đàn ông đó phải không?”
Chu Kiều Kiều run rẩy toàn thân, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta.
“Mày nói xằng bậy, tao có thể kiện mày tội phỉ báng đó!”
Vương Băng Thiến cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Mày đang dọa ai vậy, có bản lĩnh thì mày cứ kiện tao xem?”
“Mày dám không?”
“Nếu chuyện này lan truyền trên mạng, mày thử nghĩ hậu quả đi.”
“Dù sao thì, Giang Sơ Tuyết đã vì chuyện này mà ch.ết.”
“Người tiếp theo bị bạo lực mạng sẽ là mày. Hơn nữa, kết cục của mày còn thê thảm hơn cậu ta gấp mười lần!”
m.áu trên mặt Chu Kiều Kiều trong nháy mắt như hoàn toàn biến mất.
“Mày… mày có chứng cứ gì?”
Vương Băng Thiến lắc lắc chiến điện thoại trong tay, bức hình chiếc vòng vàng thoáng chốc hiện lên.
25.
Cuối cùng, Chu Kiều Kiều miễn cưỡng chuyển cho Vương Băng Thiến 2000 tệ.
Đây là chi phí sinh hoạt của cô ta trong nửa học kỳ sau.
Vương Băng Thiến lấy được tiền xong, đã nóng lòng muốn đi mua sắm.
Chu Kiều Kiều ngồi trên ghế, lông mày nhếch lên nham hiểm, sắc mặt u ám đến mức tưởng chừng như có thể vắt ra nước.
Thật không tin được, ký túc xá của chúng tôi quả là ngọa hổ tàng long.
Không chỉ có trộm cắp, lừa đảo, mà còn có cả tống tiền.
Tôi có thể cảm nhận được luồng khí đen đang dâng tràn trong cơ thể.
Có một giọng nói đang vang gầm trong lồng ngực, khiến tôi muốn xé nát mọi thứ trước mặt thành từng mảnh.
Hóa ra Vương Băng Thiến luôn biết những chuyện này.
Cô ta cái gì cũng biết, lại lạnh lùng nhìn tôi bị bạo lực mạng.
Nhìn gia đình tôi vì tôi mà bị giày vò, nhìn tôi có một cuộc đời sống không bằng ch.ết.
“Choảng!”
Chiếc ly trên bàn đột nhiên vỡ tung, Chu Kiều Kiều hoảng hốt, vội vàng mở cửa chạy ra khỏi phòng ký túc xá.
Cô ta đến cửa hàng tiện lợi của trường.
Ánh nắng ấm áp và dòng người đông đúc khiến cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn.
“Anh trai, không phải anh luôn bảo em giới thiệu bạn gái cho anh sao?”
“Trong ký túc xá của em có một cô gái, tên Vương Băng Thiến, cũng khá tốt đấy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô ta, không cần thận bị ánh nắng phản chiếu lại.
Khác với cảm giác bỏng rát trước đây, lần này chỉ có cảm giác châm chích nhẹ.
Nó giống như bị kim châm vậy.
Sức mạnh của tôi, lại một lần nữa tăng mạnh.
26.
Vương Băng Thiến vừa có tiền, liền mua mấy bộ váy vô cùng xinh đẹp.
Mỗi ngày đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, lấy danh nghĩa giúp đỡ tôi để tiếp cận Thẩm Ấp.
Để tạo ấn tượng tốt trước mặt Thẩm Ấp, cô ta đã nhanh chóng tiêu hết hai nghìn tệ.
Vương Băng Thiến lướt lướt điện thoại, không ngừng thêm đồ vào giỏ hàng.
Tôi thổi vào cổ cô ta, sau đó, bất ngờ lao vào người cô ta.
Tôi đã nhập vào Vương Băng Thiến.
Bây giờ, tôi chính là Vương Băng Thiến.
Lần này, tôi đòi Chu Kiều Kiều 3000 tệ.
Chu Kiều Kiều gần như phát điên: “Nhà tao cũng không có nhiều tiền, 2000 đó đã là toàn bộ chi phí sinh hoạt học kỳ này của tao rồi!”
Tôi ngắm nghía bộ móng tay mới của mình, ánh mắt không hề ngẩng lên.
“Không phải mày vẫn còn rất nhiều vàng sao, số vàng đó, ít nhất cũng có giá trị mười vạn hả?”
“Bán nó đi thì cái gì cũng có mà.”
Chu Kiều Kiều tức giận đến mức nghiến răng ken két: “Được, mày chờ đó.”
Mong muốn tiêu diệt kẻ khác, trước hết cứ khiến người đó khùng lên.
Khi thời cơ đến, tôi chỉ cần nhẹ nhàng châm dầu vào lửa.
Là có thể đẩy bọn họ rơi vào vực thẳm.
Mà trên tay tôi, thậm chí cũng không cần vấy m.áu tươi.
Nếu như trong tay ma mà nhuốm mạng người, thì kiếp sau không thể đầu thai thành người được.
Chỉ có thể chuyển kiếp thành động vật.
Bọn họ, không xứng làm vấy bẩn con đường luân hồi của tôi.
27.
Chu Kiều Kiều bị ép vào thế bất đắc dĩ, chỉ có thể bán nhẫn vàng để lấy tiền.
Trước khi bán chiếc nhẫn, tôi dùng điện thoại của Vương Băng Thiến gửi tin nhắn cho Thẩm Ấp.
Thẩm Ấp bí mật đi theo Chu Kiều Kiều, quay lại toàn bộ quá trình.
Quay xong, lại lấy tiền mua lại chiếc nhẫn đó.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Chu Kiều Kiều gần như đã bán hết số trang sức vàng của mình.
Số tiền cô ta kiếm được khi trò chuyện với người đàn ông đó, gần như toàn bộ đều lọt vào túi của Vương Băng Thiến.