Chương 4 - Bất Ngờ Từ Một Nụ Hôn
Tôi chợt phát hiện — anh có hàng lông mi dài, dày và cong vút, đến cả con gái cũng phải ghen tị.
Đang ngẩn người nhìn thì Thẩm Thiên ngẩng đầu: “Xong rồi.”
Thấy tôi đang nhìn, anh cười khẽ: “Sao thế? Giờ mới phát hiện ra, anh còn đẹp trai hơn cái nam thần của em à?”
12
Bị bắt quả tang nhìn lén, tôi đỏ mặt, vội vàng lắc đầu: “Không có…”
Tôi cắn môi, lí nhí nói: “Cảm ơn anh.”
Thẩm Thiên đậy nắp lọ thuốc, nhét lại mọi thứ vào túi rồi nói: “Được rồi, lên đi.”
Tôi gật đầu, chậm rãi vịn lan can bước lên lầu.
Vừa về đến phòng, ký túc xá đã náo loạn.
Mấy cô bạn cùng phòng lập tức ùa lại vây quanh, truy hỏi tôi với Thẩm Thiên rốt cuộc là quan hệ gì.
Mạn Mạn – bạn cùng phòng – há hốc mồm như sắp ăn được quả dưa to nhất mùa:
Lâm Dư! Cái cô gái tát Thẩm Thiên trong nhà ăn… lại là cậu sao?!”
“Trời đất ơi, kể đi kể đi!” Cô ấy nắm chặt tay tôi, kích động hỏi: “Đánh vào mặt bá chủ học đường cảm giác thế nào?”
Tôi nghiêm túc nhớ lại, rồi trả lời tỉnh bơ: “Da anh ta… mịn lắm.”
Cả phòng đồng loạt gào lên: “Á á á tui cũng muốn tát Thẩm Thiên! À không, muốn sờ mặt anh ấy!”
Gần đây, sắp tới sinh nhật của Giang Trình.
Tôi vẫn luôn nhớ ngày sinh của anh. Đã chuẩn bị sẵn quà từ sớm — một chiếc đồng hồ anh ấy thích từ lâu nhưng chưa mua vì quá đắt.
Chiếc đồng hồ đó là tôi nghe bạn cùng phòng của anh ấy lỡ miệng nói ra.
Nhưng… bây giờ anh đã có bạn gái rồi, tôi cũng không tiện tặng quà gì cho anh cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định thôi, tránh để người khác nói mình là “trà xanh”.
Nhưng tối hôm đó, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ hội nhóm trong CLB, nói rằng mỗi thành viên cần chuẩn bị một món quà sinh nhật nho nhỏ cho hội trưởng. Không cần quá đắt tiền, nhưng tốt nhất là mỗi người một món.
Mà hội trưởng CLB… chính là Giang Trình.
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không để lại thiệp, chỉ gói món quà cẩn thận rồi lặng lẽ đặt vào cùng với quà của mọi người.
Dù sao thì… Giang Trình cũng sẽ không biết đó là tôi tặng.
Món quà mà tôi đã chuẩn bị suốt bao lâu… vẫn hy vọng nó không bị bỏ phí.
Tôi không ngờ là, tối hôm đó, Giang Trình gửi tin nhắn hẹn tôi ra sân thể dục gặp mặt.
Tôi tưởng anh ấy phát hiện ra món quà, muốn cảm ơn trực tiếp. Nhưng khi gặp nhau, anh ấy lại đưa hộp quà đựng chiếc đồng hồ trả lại cho tôi.
“Cái này đắt quá, tôi không thể nhận được.”
Đó là câu đầu tiên anh ấy nói khi gặp tôi.
Tôi sững người, cúi đầu nhìn hộp quà anh đưa đến trước mặt, rồi ngẩng lên nhìn anh.
Gương mặt Giang Trình lạnh lùng, quai hàm hơi siết lại.
Thấy tôi không có phản ứng gì, anh nắm lấy cổ tay tôi, nhét hộp quà vào tay tôi:
“Cảm ơn món quà của cậu, tôi rất thích. Nhưng món quà này quá đắt, tôi không thể nhận được.”
“Cậu mang nó đi trả lại đi.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn hộp quà trong tay: “Nhưng tôi nghe nói anh rất thích mẫu đồng hồ này. Tôi đã chuẩn bị suốt một thời gian dài rồi mà…”
Giang Trình cúi đầu nhìn tôi, dưới ánh đèn đường, anh hơi nhíu mày.
Một lúc sau, anh thở dài khẽ khàng: Lâm Dư, tôi thực sự thích món quà này. Nhưng nó quá đắt, tôi không có cách nào tặng lại cho cậu một món tương xứng.”
Tôi vội vàng nói: “Không sao đâu, tôi không để ý…”
“Nhưng tôi để ý.”
Anh lặng lẽ nhìn tôi. Có lẽ thấy nét mặt tôi có chút thay đổi, giọng anh dịu xuống: “Tôi rất thích món quà này. Hay là như vầy, cậu giữ giúp tôi trước đi, sau này… hãy đưa lại cho tôi, được không?”
Đêm mùa hè, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng như gió.
Tôi không cố chấp nữa, đành im lặng gật đầu, cầm lại hộp quà.
Vì chợt nhớ ra — Giang Trình bây giờ… không còn độc thân. Anh có bạn gái rồi.
Phải thôi, tôi chỉ là một người bạn bình thường, tặng quà đắt như thế… thật chẳng ra sao.
Quá phận rồi.
Bầu không khí có chút ngượng ngùng. Giang Trình nhìn tôi, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi đưa cậu về ký túc xá nhé.”
“Không cần đâu.” Tôi sợ mình sẽ lại sa vào sự dịu dàng của anh, nên cố gắng ép mình rút lui: “Tôi cũng đang định đi chạy bộ một chút.”
Tôi gượng cười, vẫy tay với anh: “Tôi đi đây. Anh về đi.”
Giang Trình nhìn tôi vài giây, cuối cùng chỉ gật đầu, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.
Tôi nhìn theo bóng anh rời đi, rồi khập khiễng bước tới một góc sân thể dục, ngồi lên bậc đá, thất thần.
Chiếc đồng hồ này, tôi đã mua từ cả tháng trước.
Tôi từng tưởng tượng hàng trăm lần phản ứng của anh khi nhận món quà.
Chỉ không ngờ, kết cục lại là thế này.
Đang thất thần thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của An An.
Tôi mở ra, là một ảnh chụp màn hình.
Trong ảnh, là một video mới được đăng trên tài khoản Douyin của Tiêu Tiêu — cô ấy tặng Giang Trình một món quà sinh nhật được chuẩn bị kỹ càng.
Cũng là chiếc đồng hồ ấy, chiếc đồng hồ anh thích.
Cái gọi là “cậu giữ giúp tôi trước”… hóa ra chỉ là cái cớ.
Mãi đến lúc này, tôi mới sững sờ nhận ra — thì ra không phải anh không thích món quà.
Mà là… người tặng món quà ấy, không phải người anh muốn.
13
Đêm nay, gió rất lớn.
Tôi cầm hộp quà trong tay, ngồi một mình nơi góc sân thể dục rất lâu, cho đến khi…
Trước mắt tôi bỗng xuất hiện một đôi giày.
Tôi khựng lại, ánh mắt chậm rãi ngước lên — đập vào mắt là gương mặt quen thuộc của “oan gia” lâu năm: Thẩm Thiên.
Anh chống tay lên đầu gối, cúi đầu nhìn tôi: “Giữa đêm giữa hôm, ngồi một mình ở đây làm gì?”
Có vẻ anh vừa đi chạy bộ xong, dưới ánh đèn lờ mờ, tôi còn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi.
Tôi ậm ừ một hồi, cuối cùng bịa đại một lý do: “Đi chạy, mệt quá nên nghỉ chút.”
“Chạy bộ hả?” Thẩm Thiên nhướng mày, ngồi xuống cạnh tôi, ngón tay chạm nhẹ vào mắt cá chân còn chưa hết sưng của tôi:
“Với cái chân này mà đòi chạy?”
“…”
Tôi quên mất cái chân.
Lời nói dối bị lật tẩy, tôi thở dài. Không hiểu sao bỗng dưng lại muốn trút hết ra.
Thế là tôi quay sang nhìn Thẩm Thiên, khẽ giơ hộp quà lên: “Tặng quà sinh nhật cho người ta, bị từ chối rồi.”
Thẩm Thiên hơi khựng lại, rồi cầm lấy hộp quà trên tay tôi, mở ra xem.
“Chậc.”
Anh bật cười: “Cũng chịu chơi đấy.”
Chiếc đồng hồ này không hề rẻ. Nhà tôi cũng ổn, ba mẹ cho tiền sinh hoạt khá rộng rãi so với bạn bè cùng tuổi.
Nhưng dù vậy, để mua chiếc đồng hồ này, tôi đã dành dụm gần hai tháng tiền tiêu vặt.
Thẩm Thiên cầm đồng hồ lên xem rồi lại đặt lại vào hộp, để hộp xuống đất, quay sang nhìn tôi: “Quà này… tặng cho Giang Trình à?”