Chương 7 - Bất Ngờ Trong Tình Yêu

Thấy ta hạ vũ khí, trong mắt hắn thoáng hiện một tia hy vọng.

Ngay lúc ấy, ta bất ngờ ra tay, từ tay áo rút ra một thanh đoản đao sắc bén, nhẫn tâm đâm thẳng vào vết thương vốn đã rách toạc trên vai hắn, một lần nữa khoét sâu thêm.

“Ưm!”

Hắn khẽ rên lên một tiếng, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài trên trán.

Mày hắn nhíu chặt, cắn răng chịu đựng không rên rỉ thêm lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm ta, trong mắt cuồn cuộn muôn vàn cảm xúc phức tạp.

Ta lạnh lùng bật cười, mở miệng:

“Đau không?

Năm đó, khi ngươi bắt ta lấy thân chắn kiếm cho Hạ Vãn Tình, ta bị một đao đâm xuyên người — còn đau gấp trăm lần thế này!”

Ta nhổ đoản đao ra, lùi lại một bước, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn hắn:

“Ngươi lấy gì cho rằng chỉ cần một lời giải thích, ta sẽ tha thứ?

Ta đã bảo ngươi cút rồi — ngươi nghe không hiểu sao?”

Hắn ôm lấy vết thương, máu đỏ thẫm chảy qua kẽ tay, nhưng vẫn cố chấp không chịu rời đi.

“Tuế Tuế…”

Ta từng chữ từng chữ, như dao nhọn đâm thẳng vào tim hắn:

“Ta và ngươi, nếu còn gặp lại, cũng chỉ là kẻ thù.

Bùi Nghiễn — mối nợ giữa chúng ta, một món cũng không được thiếu.

Cút, cút ngay cho ta!”

Trong mắt hắn thoáng qua một tia đau đớn, rồi cuối cùng lặng lẽ chuyển thành sự quyết tuyệt.

Hắn từ từ lùi ra phía sau, ánh mắt vẫn dán chặt lấy gương mặt ta, như muốn khắc sâu từng đường nét vào tận đáy lòng.

“Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy,”

Hắn đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng vẽ thành một đường viền sắc nét quanh dáng người cao lớn cô độc ấy,

“Chân tướng bảy năm trước — không phải như nàng tưởng.”

Dứt lời, hắn tung người, thân hình hòa vào bóng đêm mênh mang ngoài kia.

Ta chậm rãi quỳ sụp xuống đất, sức lực chống đỡ bấy lâu như đê vỡ, sụp đổ tan tành.

Đoản đao trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lạnh buốt, trong phòng trống vang vọng đầy cô tịch.

Ngoài cửa sổ, một tiếng sói tru vang lên xé toang màn đêm, bóng núi xa xa dưới ánh trăng lạnh càng thêm u tối, thê lương.

Trận đại chiến cận kề, biên cương mỗi ngày một thêm căng thẳng.

Bùi Nghiễn cũng không còn xuất hiện trước mặt ta, như thể đêm hôm đó đối mặt chỉ là một giấc mộng hư vô.

Những ngày này, ta dốc hết tâm trí chỉnh lý, tổng hợp tất cả tình báo, chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.

Một hôm, khi ta đang xử lý quân vụ trong thư phòng, bất chợt nhận được mật báo từ Trung Nguyên.

Mở ra xem —

Tân nhiệm nguyên soái trấn thủ biên cương: Bùi Nghiễn.

Hai đứa trẻ nhào vào phòng, tiếng cười trong trẻo như chuông gió, xua tan bầu không khí ngột ngạt nặng nề trong thư phòng.

Ta buông bản tin trong tay, cúi người bế bổng hai đứa nhỏ lên, mỗi bên hôn một cái.

“Mẫu thân, bế bế~!”

“Mẫu thân, bên ngoài náo nhiệt lắm, chúng ta đi xem đi được không?”

Hai đứa nhỏ dụi đầu trong lòng ta, giọng nói mềm mại, ngọt ngào đến khiến tim người ta tan chảy.

Ta dịu dàng vuốt tóc chúng, nhẹ nhàng đáp:

“Được, mẫu thân dẫn các con đi.”

Bế theo hai đứa nhỏ, ta bước ra khỏi thư phòng, đến sân viện.

Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng người quen thuộc đập vào mắt.

— Là Bùi Nghiễn.

Hắn vận một thân trường bào đen tuyền, thân hình cao lớn, dung mạo lạnh lùng, giữa mày mang theo uy nghiêm không thể chống đối.

Hắn sải bước tiến về phía ta, sau lưng theo mấy vị phó tướng, ai nấy thần sắc ngưng trọng.

Tim ta đập loạn nhịp, vô thức đem hai đứa trẻ che chắn sau lưng.

Bùi Nghiễn dừng lại trước mặt ta, ánh mắt lướt qua hai đứa trẻ phía sau, trong đáy mắt thoáng hiện một tia phức tạp.

Hắn trầm mặc một lúc lâu, rồi chậm rãi cất giọng:

“Đây… là cốt nhục của ta và nàng?”

Thanh âm hắn trầm thấp, khàn khàn, ẩn giấu một chút run rẩy không dễ phát giác.

Ta siết chặt lấy hai đứa trẻ, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng:

“Đây là con của ta — không phải của ngươi.”

Giọng ta lạnh băng, từng chữ như nhát dao chặt đứt mọi liên hệ.

Ta không muốn cho hắn biết, suốt bao năm qua, ta đã một mình gồng gánh nuôi lớn cốt nhục của hắn.