Chương 8 - Bất Ngờ Trong Tiệc Sinh Nhật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“A lô?”

“Là cô Giang Noãn phải không? Tôi là y tá của bệnh viện thành phố. Lệ Thanh Thanh đang ở đây, cô ấy muốn gặp cô.”

Giang Noãn sững người: “Cô ta làm sao vậy?”

“Cô ấy tự sát trong tù, hiện đang được cấp cứu trong ICU.”

Sắc mặt Giang Noãn thay đổi, Lâm Thâm lo lắng nhìn cô.

“Em biết rồi.” Giang Noãn cúp máy.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Thâm hỏi.

“Tình nhân của chồng cũ em… đã tự sát, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện.” Giang Noãn thở dài, “Cô ta muốn gặp em.”

“Em định đi không?”

Giang Noãn do dự một lúc: “Em muốn đi xem sao.”

“Anh đi cùng em.” Lâm Thâm không do dự nói ngay.

“Không cần đâu, đây là chuyện riêng của em.”

“Noãn Noãn, chúng ta đã ở bên nhau rồi, chuyện của em cũng là chuyện của anh.” Lâm Thâm nắm lấy tay cô, “Anh sẽ đi cùng em.”

Giang Noãn nhìn ánh mắt kiên định của anh, trong lòng bỗng dâng lên một dòng ấm áp.

Đây chính là Lâm Thâm — luôn luôn chu đáo và tinh tế như thế.

Tại bệnh viện, Lệ Thanh Thanh nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Thấy Giang Noãn bước vào, cô ta cố gắng vươn tay ra: “Noãn Noãn…”

Giang Noãn đi đến, nhưng không nắm lấy tay cô ta: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi… tôi xin lỗi cậu.” Nước mắt lưng tròng trong mắt Lệ Thanh Thanh, “Tôi thật sự biết lỗi rồi.”

“Mấy câu này cô nói quá nhiều lần rồi.” Giọng Giang Noãn rất bình tĩnh.

“Tôi biết… tôi biết nói gì cũng vô ích.” Lệ Thanh Thanh khóc, “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Thời Ngôn thật sự rất hối hận, ngày nào anh ấy cũng dằn vặt bản thân.”

“Đó là chuyện của anh ta, không liên quan đến tôi.”

“Noãn Noãn, cậu có thể tha thứ cho bọn tôi không?” Lệ Thanh Thanh cầu khẩn.

Giang Noãn nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô ta, trong lòng không chút gợn sóng:

“Lệ Thanh Thanh, có những chuyện… là không thể tha thứ được.”

“Tôi biết, tôi biết chúng tôi đã làm chuyện không thể tha thứ.” Lệ Thanh Thanh tuyệt vọng nói, “Nhưng tôi thật sự không muốn chết, tôi sợ chết…”

“Vậy sao cô lại tự sát?”

“Vì tôi không thể chịu nổi nỗi đau này nữa.” Lệ Thanh Thanh khóc càng dữ dội, “Tối nào tôi cũng mơ thấy cậu, mơ thấy ánh mắt căm hận của cậu nhìn tôi.”

Giang Noãn im lặng một lúc, rồi nói:

“Lệ Thanh Thanh, nỗi đau mà cô đang chịu bây giờ… chính là những gì tôi đã trải qua trước đây.”

“Tôi biết… tôi biết hết…”

“Nếu cô đã biết, thì hãy sống cho tốt, để chuộc lỗi.” Giang Noãn quay người bước đi, “Cái chết không phải giải thoát, mà là sự trốn chạy.”

“Noãn Noãn!” Lệ Thanh Thanh gọi với theo, “Cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

Giang Noãn dừng bước, không quay đầu lại:

“Không bao giờ.”

Bước ra khỏi phòng bệnh, Giang Noãn thở hắt ra một hơi thật dài.

Lâm Thâm vẫn đứng đợi bên ngoài: “Ổn chứ?”

“Ổn rồi.” Giang Noãn tựa vào lòng anh, “Cảm ơn anh vì đã đi cùng em.”

“Ngốc à, cần gì phải cảm ơn.” Lâm Thâm dịu dàng vuốt tóc cô, “Sau này những chuyện như thế, em không cần một mình đối mặt nữa đâu.”

Giang Noãn nhắm mắt lại, tận hưởng sự ấm áp này.

Có lẽ… cô thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu.

Ba tháng sau, mối quan hệ giữa Giang Noãn và Lâm Thâm đã trở nên ổn định.

Lâm Thâm đối xử với cô rất tốt, dịu dàng, tinh tế, chưa từng để cô chịu bất kỳ tủi thân nào.

Hôm đó, Giang Noãn đang bận rộn với thiết kế mới trong xưởng, thì Tiểu Vũ hớt hải chạy vào.

“Giang tổng, có chuyện lớn rồi!”

“Chuyện gì vậy?” Giang Noãn ngẩng đầu.

“Thẩm Thời Ngôn… anh ta bị tai nạn giao thông rồi.”

Bút trên tay Giang Noãn khựng lại: “Nặng không?”

“Rất nặng, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện.” Tiểu Vũ thận trọng nói, “Bạn của anh ta gọi điện tới, nói anh ta cứ gọi tên chị mãi.”

Giang Noãn trầm ngâm một lúc, rồi đứng dậy: “Chuẩn bị xe, tôi muốn đến bệnh viện xem thử.”

“Giang tổng, chị định đích thân đi à?”

“Ừ. Dù sao cũng từng là vợ chồng.”

Tại bệnh viện, Thẩm Thời Ngôn đang nằm trong ICU, khắp người là ống dẫn và thiết bị y tế.

Bác sĩ nói vết thương của anh ta rất nghiêm trọng, khả năng tỉnh lại vẫn chưa thể chắc chắn.

Giang Noãn đứng bên ngoài lớp kính, nhìn anh ta, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn.

Từng có lúc cô nghĩ sẽ sống với người đàn ông này cả đời.

Vậy mà, giờ đây lại phải gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này.

“Cô Giang.” Một người bạn của Thẩm Thời Ngôn bước tới, “Cảm ơn cô đã đến.”

“Tại sao anh ta lại bị tai nạn?” Giang Noãn hỏi.

“Gần đây tinh thần anh ấy rất tệ, thường xuyên uống rượu. Tối qua lại uống quá nhiều, lái xe rồi đâm vào cột.”

Giang Noãn nhíu mày: “Uống rượu khi lái xe?”

“Vâng. Anh ấy nói… muốn đi tìm cô. Nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”

Giang Noãn cảm thấy tim mình trùng xuống.

Cô biết dạo này Thẩm Thời Ngôn sống rất tệ, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Nói anh ta bị chấn thương não nghiêm trọng, cho dù có tỉnh lại cũng có khả năng bị mất trí nhớ hoặc trở thành người thực vật.”

Giang Noãn nhìn Thẩm Thời Ngôn nằm trên giường bệnh, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Người đàn ông từng làm cô tổn thương sâu sắc, giờ lại nằm đó, sống chết không rõ.

“Cô Giang, có thể mời cô vào nói chuyện với anh ấy không?” Bác sĩ bước đến, “Biết đâu nghe được giọng cô, anh ấy sẽ có phản ứng.”

Giang Noãn do dự một chút, cuối cùng vẫn bước vào phòng ICU.

Cô ngồi bên giường, nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Thời Ngôn.

“Thẩm Thời Ngôn, anh có nghe thấy không?” Giang Noãn khẽ nói, “Anh phải mạnh mẽ lên, không thể gục ngã như vậy.”

Thẩm Thời Ngôn không có chút phản ứng nào.

“Tôi biết anh hối hận, tôi cũng biết anh đang rất đau khổ.” Giang Noãn tiếp tục, “Nhưng anh không thể dùng cách này để trốn tránh.”

“Lệ Thanh Thanh đang ở trong tù. Nếu anh cũng gục ngã, thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm của các người?”

Đúng lúc ấy, ngón tay của Thẩm Thời Ngôn khẽ động đậy.

Giang Noãn lập tức nhận ra, vội gọi bác sĩ.

“Anh ấy có phản ứng rồi, lúc nãy ngón tay vừa động.”

Bác sĩ kiểm tra một lúc: “Đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ ý chí sinh tồn của anh ấy rất mạnh.”

Giang Noãn thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào, cô cũng không muốn có ai chết vì mình.

“Giang Noãn…” Giọng Thẩm Thời Ngôn vang lên yếu ớt trên giường bệnh.

“Tôi ở đây.” Giang Noãn nắm lấy tay anh ta.

“Xin lỗi… xin lỗi…” Thẩm Thời Ngôn khó nhọc thốt ra, nước mắt tràn ra nơi khóe mắt.

“Đừng nói nữa, hãy dưỡng bệnh cho tốt.” Giang Noãn dịu dàng an ủi.

“Tôi… tôi yêu em…” Thẩm Thời Ngôn cố gắng dùng hết sức để nói, rồi lại rơi vào hôn mê.

Giang Noãn nhìn anh ta, trong lòng tràn ngập những cảm xúc khó gọi thành tên.

Từng có lúc, cô khao khát được nghe anh nói câu đó.

Nhưng bây giờ… đã quá muộn.

Rời khỏi bệnh viện, Giang Noãn gọi điện cho Lâm Thâm.

“Thâm Thâm, em đang ở bệnh viện.”

“Sao thế? Em không khỏe à?” Lâm Thâm lo lắng hỏi.

“Không phải. Là Thẩm Thời Ngôn bị tai nạn, em đến thăm.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Lâm Thâm nói: “Anh đến đón em ngay.”

“Không cần đâu, em có thể—”

“Chờ anh.” Lâm Thâm nói xong liền cúp máy.

Hai mươi phút sau, Lâm Thâm có mặt ở bệnh viện.

Thấy đôi mắt đỏ hoe của Giang Noãn, anh đau lòng ôm chặt lấy cô.

“Ổn không?”

“Em cũng không biết.” Giang Noãn tựa vào lòng anh, “Khi thấy anh ấy như vậy… em rất đau lòng.”

“Chuyện đó rất bình thường. Dù sao hai người cũng từng có ba năm gắn bó.” Lâm Thâm dịu dàng vuốt lưng cô, “Cứ khóc ra đi, sẽ thấy nhẹ lòng hơn.”

Cuối cùng, Giang Noãn không kiềm được mà bật khóc.

Cô không khóc vì Thẩm Thời Ngôn, mà là khóc cho tuổi trẻ đã mất, cho bản thân ngây thơ ngày trước.

“Noãn Noãn, chuyện đã qua thì để nó qua đi.” Lâm Thâm khẽ an ủi, “Chúng ta phải hướng về phía trước.”

Giang Noãn khẽ gật đầu, lau khô nước mắt.

“Đúng vậy, phải hướng về phía trước.”

Cuộc đời của cô… đã sang trang mới.

Hết

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)