Chương 5 - Bất Ngờ Ngày Thất Tịch

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

Cơ thể Cố Thời Dạ khựng lại một chút, nhưng không đẩy cô ta ra, chỉ ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm:

“Em không sao là tốt rồi.”

Tô Kiều Kiều không đáp, chỉ đối diện với ống kính livestream khóc mãi không ngừng.

Rất nhanh, Cố Thời Dạ xót xa đưa tay lau nước mắt cho cô ta:

“Đừng khóc nữa, anh không sao đâu.”

Trong giây phút cảm xúc dâng trào, Tô Kiều Kiều bất ngờ ghé sát, hôn nhẹ lên má anh.

“Đây là phần thưởng cho hiệp sĩ của em.”

Cố Thời Dạ thoáng ngẩn người, giây tiếp theo, hai người quên mình ôm chặt lấy nhau.

Ngồi trong livestream nhìn cảnh tượng đó, tim tôi thắt lại đến mức nghẹt thở. Trên màn hình, bình luận sục sôi, tất cả đều gào thét “CP thật rồi, nhất định phải ở bên nhau lâu dài!”

Chỉ một thoáng, tôi ép mình trấn tĩnh, ánh mắt thoáng chạm qua cô tôi.

Ngay giây sau, tôi đẩy cửa xe, sải bước lớn tiến về phía họ, đột nhiên cất cao giọng:

“Chồng à, em nghe nói anh bị thương, anh không sao chứ… Các người đang làm gì đó!”

Giọng tôi đủ lớn, cả trong cục cảnh sát lẫn trên livestream đều nghe thấy rõ ràng. Tất cả ánh mắt đều bị hút về phía tôi.

Trong chớp mắt, bình luận bùng nổ.

Cố Thời Dạ nhìn thấy tôi, theo phản xạ đẩy Tô Kiều Kiều ra, trong mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn, giọng khô khốc:

“Ninh Ninh, sao em lại đến đây?”

Tôi không trả lời, lúc này nhiệt độ trong livestream bắt đầu bùng nổ:

【Chồng? Vậy ra bạn trai của Kiều Kiều là chồng người khác? Chẳng lẽ cô ta là kẻ thứ ba?】

【Thật ra cũng đúng, ngày nào cô ta cũng khoe bạn trai tổng tài nhưng chưa từng lộ mặt. Tôi cứ tưởng là kịch bản, ai ngờ lại là “biết rõ còn làm tiểu tam”!】

【Mọi người đừng vội phán, có khi chỉ là hiểu lầm thôi! Tôi tận mắt thấy Kiều Kiều và đại boss bên nhau suốt một năm nay, từ quen đến yêu đều thật cả, sao có thể giả được!】

【Đúng vậy, ủng hộ Kiều Kiều! Người phụ nữ điên này từ đâu chui ra vậy!】

Bình luận liên tục cuồn cuộn.

Phản ứng đầu tiên của Tô Kiều Kiều là muốn tắt livestream, nhưng cô tôi lập tức giật lấy điện thoại, chĩa thẳng camera về phía họ:

“Đừng tắt! Không phải sợ hiểu lầm sao? Vậy thì trước mặt bao nhiêu người đây, nói rõ ràng đi, đúng chứ?”

Mặt Tô Kiều Kiều trắng bệch vì sợ hãi.

Trái lại, Cố Thời Dạ sau một thoáng sững sờ thì bước nhanh đến trước mặt tôi, cúi đầu nhỏ giọng dỗ dành:

“Không phải như em thấy đâu, Ninh Ninh. Anh có thể giải thích, đừng ầm ĩ nữa được không?”

“Tắt livestream đi, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?”

“Kiều Kiều còn trẻ, làm vậy sẽ hủy hoại tương lai của cô ấy, hơn nữa còn ảnh hưởng đến danh tiếng công ty. Em cũng không muốn tập đoàn mà chúng ta gây dựng bao năm bị bôi nhọ, đúng không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh chỉ thoáng hiện chút bối rối, sau đó đã khôi phục vẻ trấn tĩnh và lý trí.

Đúng vậy, anh luôn biết cân nhắc lợi hại, cho dù trong hoàn cảnh này cũng có thể bình tĩnh, tìm ra cách có lợi nhất.

Vài câu đơn giản đã biến tôi thành kẻ vô lý, ồn ào, không biết điều.

Người anh nghĩ đến đầu tiên, cũng chỉ là tiền đồ và tương lai của cô ta.

Cố Thời Dạ, anh quên rồi sao — từng có lúc tôi cũng trẻ trung, cũng rực rỡ, còn là đại tiểu thư được tiền bạc nuôi dưỡng.

Nhưng vì anh, tôi không chút do dự mà từ bỏ tất cả, theo anh chịu đựng cuộc sống khổ cực bảy năm trời, để rồi từng chút một bị bào mòn hết góc cạnh.

Dù đã sớm quyết tâm đoạn tuyệt, nhưng hốc mắt tôi vẫn đỏ hoe.

Một lúc sau, tôi hít sâu, tự mình xé rách lớp che đậy cuối cùng:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)