Chương 4 - Bất Ngờ Khi Phát Hiện Chồng Cũ Đang Hạnh Phúc

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cô cao quý, chúc cô may mắn nhé.”

Tôi lái xe vòng ra một đoạn, rồi lén quay lại.

Trời dần tối, Giản Dao từ bệnh viện đi ra, men theo con đường nhỏ, rồi lại lên chiếc Maybach kia.

Lần này, tôi lại tận mắt thấy chiếc Maybach chạy vào khu biệt thự hôm trước.

Mãi đến khuya mới thấy nó rời đi.

Lúc này, tôi có thể khẳng định — trên đầu Phương Tư Thần, đã mọc cả một ốc đảo xanh tươi.

Không biết bị cảm xúc gì thúc đẩy, tôi quay lại bệnh viện, một lần nữa bước vào phòng bệnh.

Tên khốn này đang ngủ ngon lành.

Tôi đặt túi xuống, ngồi bên giường, bắt đầu “sờ mó” từ trên xuống dưới.

Sờ một lúc, tôi cảm thấy thân nhiệt anh ta tăng lên rõ rệt.

Và một chỗ nào đó… cũng vô cùng “phối hợp” mà chào cờ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dấy lên càng nhiều nghi vấn.

Đang định rút tay về đứng dậy, cổ tay tôi đột nhiên bị một lực mạnh giữ lại.

Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên trước mặt:

“Hứa Lệnh, em nhìn xem em vừa làm cái gì.”

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm trong ánh sáng mờ tối.

“Chọc anh thành thế này rồi, em tính chạy?”

Tôi ngẩn người tại chỗ, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Phương Tư Thần kéo mạnh vào lòng.

Anh ôm chặt lấy tôi, dùng cái chân duy nhất còn cử động được, xoay người một cái, đè tôi xuống dưới.

Tôi hoảng hốt, vội đưa tay đẩy anh ra, một tay che bụng hét lên:

“Phương Tư Thần, anh là đồ biến thái! Không biết giữ phẩm hạnh đàn ông!”

Ý tôi là — anh có bạn gái rồi, còn làm mấy chuyện súc sinh với người yêu cũ?

Ai ngờ, anh chống tay lên giường, cúi xuống cười khẩy đầy kinh ngạc:

“Anh không giữ phẩm hạnh? Trên đời này không ai giữ phẩm hạnh bằng anh đâu.”

“Thế sao còn không mau tránh ra?”

Tôi dùng khuỷu tay chắn trước ngực anh, tạo tư thế phòng thủ.

Nhưng anh hoàn toàn không có ý định lùi lại.

Ngược lại, còn dùng ánh mắt si tình như nhìn cún con, nhìn tôi từ đầu tới chân.

Quá đáng hơn nữa, anh còn đưa tay vuốt mặt tôi, rồi dọc theo xuống eo, nhéo nhẹ một cái.

Tôi hoảng hốt, chỉ nghe thấy anh nhíu mày, lẩm bẩm:

“Dạo này chắc ăn nhiều đồ ngoài hàng lắm phải không? Anh thấy em béo lên rồi đấy.”

Tôi rùng mình, ôm lấy bụng bầu gần ba tháng, chột dạ chớp mắt:

“Tôi béo? Tôi thấy là anh ghen vì tôi sống tốt thôi.”

Tôi nhìn khuôn mặt gầy đi rõ rệt của Phương Tư Thần, những đường nét vốn sắc sảo giờ càng rõ rệt hơn.

Tôi nghiến răng, cố sức đẩy anh ra, rồi ngồi dậy:

“Được rồi, biết anh không bị gì là tôi yên tâm rồi.”

“Tôi còn tưởng là do hai năm qua tôi… làm hỏng anh rồi cơ đấy.”

Phương Tư Thần chống hai tay ra sau, ngồi trên giường, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

Nụ cười nhẹ nơi khóe môi anh khiến tôi nổi hết da gà.

Tôi định đứng dậy rời đi, lại bị anh áp sát, từ phía sau ôm chặt lấy.

“??”

“Anh còn chưa xong à??”

Tôi phản đối, chuẩn bị thúc cùi chỏ vào anh.

Tôi không muốn bị người khác bắt quả tang trong tình cảnh này đâu!

Phương Tư Thần nhẹ nhàng chặn lại, hóa giải lực của tôi, vòng tay siết lấy eo tôi, cằm tựa vào hõm vai tôi.

Giọng nói trầm thấp vang lên:

“Lệnh Lệnh, em còn bao nhiêu tiền? Có thể sống được bao lâu nữa?”

Vừa nghe, tôi liền bật cười lạnh.

Ra là… lại muốn moi tiền tôi nữa à!

“Phương Tư Thần! Anh tưởng năm trăm vạn là nhiều lắm hả?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi.

“Anh biết là không nhiều mà,” giọng Phương Tư Thần đầy vô tội, “nên anh mới hỏi, em còn dùng được bao lâu.”

Tôi trợn mắt, cố ý nói: “Hai tháng!”

Chết tiệt, vừa nói xong đã muốn khóc.

Tôi phải một mình, dùng chừng đó tiền để nuôi con ăn ngon mặc đẹp đến mười tám tuổi.

Còn phải mua nhà, mua xe, đầu tư cho giáo dục.

Không thể để con trở thành một người vô dụng như tôi được.

Hơn nữa, tôi còn rất có thể sẽ vì mềm lòng với cha đứa bé, mà thiệt hại thêm cả triệu nữa.

“Vậy thì,” Phương Tư Thần siết eo tôi một cái,

“trước khi tiêu hết tiền, em đừng đi tìm người khác, được không?”

Giọng điệu anh ấy vừa nghiêm túc vừa như đang van xin, khiến tôi sững lại.

“Anh bị thần kinh à?”

Tôi không kìm được mà quay đầu trừng mắt nhìn anh.

Quản cũng quá rộng rồi đó.

Phương Tư Thần vuốt mặt tôi, cười khổ:

“Thời gian này, em đừng ủy khuất bản thân. Nên ăn thì ăn, nên mua thì mua, nghe chưa?”

Đùa sao, tôi là loại người sẽ ủy khuất chính mình à?

Có lẽ vì nét mặt anh ta trông đáng thương thật, tôi thở dài, vỗ nhẹ mu bàn tay anh ta, đùa:

“Yên tâm, sống xa hoa hưởng lạc là sở trường của em đó.”

Phương Tư Thần nghe xong, hơi nhướng mày rậm, khẽ lắc đầu cười.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)