Chương 5 - Bất Ngờ Đau Đớn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi lười đoán ý đồ của Lâm Trí.

Xuống xe, tôi cẩn thận đưa nó cho Hứa Dã Trì:

“Giữ kỹ nhé, kẻo lúc cần lại không tìm thấy.”

Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ lên vô lăng.

Cơn bực bội lại thoáng hiện.

“A Trì, mau đi thôi, chuyên gia trang điểm đang đợi.”

Biệt thự không một bóng người, ngay cả bảo mẫu cũng đi dự tiệc đính hôn của họ.

10

Một thiếu gia cảng Thành, một tiểu thư du học về.

Truyền thông nổi tiếng đều có mặt để ghi lại lễ đính hôn hoành tráng này.

Ngoại trừ Lâm Chi.

Có người nói cô ta tự tử không thành, mất mặt nên rời khỏi trường;

Có người nói bị mẹ gửi đi nơi khác để tự kiểm điểm.

Tin đồn đủ loại, nhưng chẳng ai bận tâm.

Bởi tối nay, lễ đính hôn của Hứa Dã Trì và Lâm Trí sẽ diễn ra trên du thuyền.

Tất cả bạn bè thân thiết đều đến.

Bạn cùng phòng còn định phát trực tiếp cho tôi xem.

Nhưng tôi chỉ liếc một cái rồi lập tức xóa cô ta.

Tin nhắn gửi tới: “Mày dám xóa tao?”

Tôi trả lời:

“Cảm ơn đã nhắc, suýt thì quên chặn mày.”

Tiếng thông báo vang lên ở cổng lên máy bay:

“Xin mời hành khách mang đầy đủ hành lý cá nhân… lên máy bay.”

Bất chợt nghĩ, tháo SIM ra là xong.

Sau khi làm hết những việc đó,

Tôi tựa đầu vào cửa sổ máy bay, nhìn luồng khí trắng xóa vụt qua rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong mơ, tôi quay lại năm lớp 12.

Khi ấy vì áp lực thi đại học, tôi hay ốm, thường xuyên phải ra viện lấy thuốc.

Ở vườn sau, tôi gặp một chàng trai.

Đôi mắt anh ta không nhìn thấy, cả người uể oải.

Tôi thường đến trò chuyện với anh.

Đôi mắt được băng kín, chỉ lộ ra phần cằm góc cạnh.

Rất giống… Hứa Dã Trì.

Tôi choàng tỉnh.

Máy bay đã hạ cánh.

Bên phía du thuyền cảng Thành, Hứa Dã Trì giữa đám đông vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.

Trong lòng dấy lên chút bực bội khó tả.

Tỏ tình mà còn quên cả hoa.

Anh em đẩy vai anh:

“Trì ca, nghĩ gì vậy? Sao quên mang hoa rồi?”

Phía trước, Lâm Trí váy trắng dịu dàng, mỉm cười nhìn anh.

Anh lập tức cười.

Phải rồi, nghĩ gì cơ chứ.

Giờ Lâm Chi đi đâu liên quan gì đến anh.

Anh yêu Lâm Trí, giờ cũng đã được như ý nguyện.

“Hôn đi hôn đi!”

Khi nghi thức tặng hoa kết thúc, mọi người đồng loạt hò reo.

Không ai ngờ biến cố lại xảy ra lúc này.

“Xèo” một tiếng.

Màn hình lớn trên du thuyền, vốn đang chiếu video và ảnh ngọt ngào của hai người, bỗng bị cắt.

Thay vào đó là gương mặt dữ tợn và giọng the thé của Lâm Trí:

“Đồ già khọm, tôi đã khiến ông thân bại danh liệt, giờ cũng sẽ khiến con gái ông mất hết tất cả.”

“Tôi sắp đính hôn rồi, với thiếu gia nhà họ Hứa.”

“Còn Lâm Chi bây giờ bị đuổi học, mất suất bảo nghiên.”

“Còn biến thành cái dạng thảm hại này hahaha.”

Nói rồi, Lâm Trí giơ điện thoại cho ông xem một đoạn video.

Trên đó, cánh tay và đùi cô ta chi chít vết sẹo mẩn đỏ.

Tiếp theo là giọng đàn ông khàn khàn:

“Xin lỗi mọi người vì gặp nhau theo cách này, tôi tên Triệu Đức Minh, là giáo viên bị tố quấy rối học sinh ba năm trước.”

“Với tư cách là một người cha, tôi thấy có lỗi nhất với con gái mình.”

Ông nghẹn lại:

“Để con bé bao năm qua chịu điều tiếng, trong khi nó chẳng làm gì sai, đó là lỗi của tôi.”

“Năm đó, tôi phát hiện cha mẹ Lâm Trí tham ô tiền quỹ trường, khuyên họ ra đầu thú.”

“Không ngờ trên đường bỏ trốn, họ gặp tai nạn tử vong. Tôi áy náy nên nhận nuôi Lâm Trí. Nhưng cô ta lại cho rằng tôi vì thành tích mà hại chết cha mẹ cô ta, nên bất chấp danh dự bản thân để trả thù tôi.”

Sự thật vụ quấy rối ba năm trước được phơi bày.

Đồng tử của Lâm Tâm Liên co rút.

Tim nhói lên từng cơn.

Từ đầu đến cuối, bà chưa từng tin chồng, cũng chẳng tin con gái.

Triệu Đức Minh cũng đã thấy những lời công kích và bạo lực mạng nhắm vào con gái mình.

Những năm qua ông vẫn tự hỏi, liệu mình đã sai lầm?

Ông không có gì trong tay, chỉ còn mạng sống rẻ mạt này.

Vì thế, ở cuối video,

Người đàn ông nuốt thuốc tự sát.

11

Lâm Trí chết sững.

Cô ta không ngờ bố nuôi vì Lâm Chi mà có thể làm đến mức này.

Khi ở nước ngoài nhìn thấy video của Lâm Chi, cô ta biết Hứa Dã Trì yêu cô ấy đến mức không dứt ra được.

Cô ta quá đắc ý.

Đến khi đi tìm ông già kia để khoe khoang, cô ta không để ý rằng lần này ông ta đã khôn hơn, biết thu thập bằng chứng.

Màn hình lớn vẫn đang phát.

Lần này là cảnh quen thuộc, cầu cảng Thành.

“Lâm Chi, tôi nói cho cô biết, Hứa Dã Trì là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi.”

Đêm đó, trên cầu cảng, Lâm Trí trông như đang nắm chặt tay cô gái,

Thực ra là đang bẻ từng ngón tay đang bám vào mép cầu của Lâm Chi.

Thuận thế cùng cô rơi xuống biển.

Vẻ mặt Lâm Trí hoảng loạn.

Đêm đó có rất nhiều phóng viên.

Tất cả ống kính đều chĩa xuống Lâm Chi dưới lan can.

Cô ta không ngờ góc của mình cũng lọt vào máy quay.

“Cắt đi! Cắt đi!”

Cô ta lao vào hậu trường đập phá, tát mắng nhân viên:

“Tôi bảo cắt, mấy người điếc à?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)