Chương 7 - Bắt Lửa Từ Hai Mặt

18

Những ngày tiếp theo, tôi vẫn ở lại công ty.

Ngày nào cũng gửi cho Giang Vãn một tấm ảnh chụp tại văn phòng.

Tôi tính…

Chờ đến sinh nhật cô ấy, tôi sẽ mang theo quà cho hai mẹ con về nhà.

Chừng đó thời gian chắc cô ấy cũng nguôi giận rồi.

Tôi tin, trong lòng Giang Vãn… không thể hoàn toàn không còn chút tình cảm nào với tôi.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là —

Khi tôi cầm bó hoa hồng quay về nhà,

Người mở cửa lại là Chu Tình.

“Sao em lại ở đây?”

Tôi nhíu mày.

Chu Tình mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng, quyến rũ đến khó cưỡng.

Hai tháng không gặp, cô ta càng thêm hấp dẫn.

Nhưng hiện tại tôi không còn chút ham muốn nào.

Chu Tình lao vào lòng tôi, giọng nũng nịu pha mũi:

“Anh yêu à, sao thái độ anh lại vậy chứ?”

“Rõ ràng anh nói là chờ qua một thời gian sẽ tìm em…

Nhưng đã hai tháng rồi, anh không nhắn, không gọi, không gì cả.

Thế nên em mới phải chủ động đến tìm anh đó ~”

Chu Tình lấy tay vẽ vòng tròn trên ngực tôi.

“Anh nhìn nè cái váy em đang mặc… anh còn nhớ không?

Là cái đầu tiên anh chọn cho em đấy.

Món quà đầu tiên anh tặng em đó.”

“Anh yêu… Giang Vãn không còn yêu anh nữa đâu

Chính cô ấy gọi điện bảo em dọn đến đây.

Cô ấy nói sẽ chúc phúc cho tụi mình.”

Tôi không thể tin nổi vào tai mình.

Tôi đẩy Chu Tình ra, lao thẳng vào biệt thự.

Chạy lên lầu hai, vào phòng ngủ chính.

Đồ đạc của Giang Vãn — biến mất không còn dấu vết.

Phòng của Hân Hân cũng trống trơn.

Cả căn nhà, chỉ toàn là đồ của Chu Tình vứt khắp nơi.

Thứ duy nhất mà Giang Vãn để lại —

Chính là tập tài liệu ly hôn.

Chu Tình đi đến, đưa tờ đơn ly hôn cho tôi:

“Anh à, em mang thai rồi.”

“Anh định khi nào ký đơn ly hôn để cưới em?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta:

“Có thai?”

“Chúng ta lúc nào cũng dùng bao, sao em có thể mang thai?”

Mắt Chu Tình đỏ hoe chỉ trong giây lát.

“Ý anh là gì vậy?”

“Anh nghi ngờ đứa bé không phải của anh à?”

“Còn cái hôm trong xe, anh có dùng không?”

Tôi chợt nhớ lại.

Hôm đó trong khách sạn, cô ta cố tình khiêu khích tôi.

Tôi không kiềm chế nổi, đã… đi thẳng vào.

Tôi bật cười vì quá tức.

Rồi tát cho cô ta một cái.

“Hôm đó là em cố tình đúng không?”

“Em cố tình quyến rũ anh. Cố tình khiến anh không dùng bao. Cố tình để lại quần lót trong xe!”

“Rồi nửa năm trước, là em đã chặn số của Giang Vãn.

Sau đó còn giả vờ bóng gió nói rằng nếu có chuyện thật, sao Giang Vãn không gọi điện cho anh?”

“Chính em khiến anh không nhận được cuộc gọi từ cô ấy!

Khiến cô ấy nghi ngờ anh ngoại tình từ rất sớm, có đúng không?!”

“Nói đi chứ!”

Tôi tức điên, bóp chặt cổ Chu Tình.

Mọi thứ trong đầu tôi chợt liên kết lại với nhau.

Giờ tôi đã hiểu vì sao Giang Vãn đột nhiên không còn gọi cho tôi nữa.

Vì sao hôm đó tôi báo sẽ dẫn Chu Tình đi tiệc, cô ấy lại chẳng hỏi một câu, chỉ gật đầu đồng ý.

Thì ra… cô ấy đã biết hết rồi.

Vậy mà tôi còn tự mãn cho rằng mình giấu quá giỏi.

Nghĩ đến đó, tôi lại giơ tay, tát thêm một cái nữa.

Máu trào ra từ khóe miệng Chu Tình.

Cô ta dùng hết sức đẩy tôi ra.

Nhưng không đẩy nổi.

Ngay lúc đó, cửa lớn biệt thự mở ra.

Tôi ngỡ ngàng quay đầu lại, tưởng là Giang Vãn về.

Nhưng không — là ba mẹ tôi đứng đó, sắc mặt lạnh như tiền.

Ba tôi từng là giảng viên đại học của Giang Vãn.

Việc tôi theo đuổi được cô ấy, ba cũng góp phần tác hợp không nhỏ.

Ba bước thẳng tới, kéo tôi ra khỏi Chu Tình.

Không nói lời nào — tát thẳng vào mặt tôi một cái như trời giáng.

“Còn chưa đủ mất mặt sao?!”

“Cố Minh! Con đang nghĩ cái quái gì vậy? Con làm sao lại thành ra như thế này?!”

“Mọi chuyện đã tới nước này rồi, con còn không chịu ly hôn.

Con muốn sao nữa?

Muốn cả thiên hạ đều biết, để vợ chồng già tụi ta về già cũng không được yên à?!”

Mẹ tôi đứng bên cạnh, vừa lau nước mắt vừa nói:

“Minh à, con ly hôn đi.

Giang Vãn nói nếu bây giờ ly hôn, vì tình nghĩa bao năm, cô ấy vẫn cho con giữ một phần ba tài sản.”

Tôi trợn tròn mắt, không thể tin nổi vào tai mình.

“Ba, mẹ… Hai người đang khuyên con ly hôn sao?”

“Là Giang Vãn sai hai người đến đây hả?”

“Không phải hai người rất thương Giang Vãn sao?

Sao lại đứng về phía cô ấy?!”

Ba tôi tức đến mức mặt đỏ bừng:

“Khi con phản bội người ta, con có từng nghĩ đến những điều này không?”

“Cố Minh, cái cuộc hôn nhân này — dù con có muốn hay không — cũng phải ly hôn!”