Chương 1 - Bát Cơm Thiu Và Hôn Ước Đã Quên

Tuy miệng bà ta nói một câu mua về, nhưng rốt cuộc chỉ là nha hoàn thô sử, lại còn nhỏ tuổi, chẳng được như đám con nhà nô gia sinh trong phủ vốn có chỗ dựa.

Cho nên ta thành kẻ dễ bị bắt nạt nhất.

Chỉ cần Tống Trường An nổi cơn một lần, ta liền phải quỳ trọn một ngày.

Lâu dần chưa hết nửa tháng, đầu gối ta đã sưng đỏ như bánh nướng.

Cho đến một ngày, ta chợt hiểu ra rằng cứ như vậy thì không ổn.

Dẫu ta muốn ở Tống phủ chỉ để cầu miếng ăn, nhưng nếu đầu gối đã gãy, còn ăn nổi cơm ai?

Thế là ta bắt đầu học cách đoán ý Tống Trường An.

Từ y phục, ăn uống, đi đứng, cho tới sắc mặt thần tình, ta đều lặng lẽ quan sát, tỉ mỉ ghi nhớ, hạ quyết tâm phải hiểu hắn cho tường tận.

Thiếu gia khẩu vị tôn quý, sơn hào hải vị cũng ăn chán, lại phải uống thuốc đắng hằng ngày, nên ăn uống càng thêm kén chọn.

Nhưng ta để ý hắn mỗi lần uống thuốc đắng đều thích ăn kẹo hồ đào hổ phách, đoán rằng hắn hẳn ưa vị ngọt.

Cho nên, vào lần hắn định ném bát cháo vì giận dỗi, ta kịp thời đoạt lấy, chờ hắn há miệng chuẩn bị gào thét thì liền nhét một viên kẹo vào.

Mụ vú đứng hầu cơm bên cạnh giật mình trố mắt.

Mà Tống Trường An đang bừng bừng tức giận, vừa nếm được vị ngọt liền mơ hồ dịu lại, cơn giận liền dẹp yên.

Một trận ầm ĩ, nhờ thế mà tan.

Chúng hạ nhân thoát một phen phạt quỳ, nên chẳng ai truy cứu chuyện một nha đầu thô sử như ta cả gan vào hầu trong nội các.

Thậm chí hôm sau, mụ vú kia vào chính viện một chuyến, trở về liền truyền lời cho ta được thăng vào nội viện.

Thăng lên nha hoàn nhị đẳng, mỗi tháng nửa lượng bạc.

Đó là thứ mà ngay cả trong mộng ta cũng không dám mơ.

Thế nhưng ta cũng hiểu rõ, đây là một sợi xích không thể tháo ra nữa.

Từ nay về sau, nhất cử nhất động, hỉ nộ ái ố của Tống Trường An đều sẽ gắn liền với vinh nhục sống chết của ta.

Từ đó, ta càng dốc lòng hầu hạ Tống Trường An.

Thói ăn nết ở của hắn, tính tình nóng lạnh, ta đều cẩn thận ghi nhớ. Cũng dần dần nắm được phong thái trong viện.

Hôm nay thuốc quá đắng thì cần kèm nước hạch đào, ngày mai trời trở lạnh thì phải ở trong viện chơi song lục.

Lâu dần, gần như hắn không cần mở miệng, chỉ cần liếc mắt nhìn ta một cái, ta đã biết hắn muốn ăn gì, muốn làm gì.

Thuở nhỏ ta cũng từng được lên lớp học vài hôm, biết đôi ba chữ nghĩa.

Thậm chí, nhờ ngày ngày ta ru hắn ngủ bằng ba bài cổ thi, hắn cũng dần thông tuệ hơn.

Ít khi nổi giận, thậm chí khi dạo chơi trong vườn gặp lão gia cũng biết khom lưng hành lễ, tuy không thật chuẩn mực nhưng có ra dáng.

Lão gia trông thấy, rất mực vui lòng, hiếm hoi khen hắn một câu hiểu chuyện.

Đêm đó, phu nhân liền gọi ta đến viện của bà.

Bà ngồi ngay ngắn trên cao, nửa tấm bình phong che mặt, không rõ thần sắc.

“Minh Nguyệt, ngươi có nguyện ý làm người hầu trong phòng cho thiếu gia không?”

Năm ấy, ta mới mười hai tuổi.

Dù hãy còn non nớt ngây thơ, nhưng đã lăn lộn trong phủ hai năm, nào có thể không hiểu “người hầu trong phòng” nghĩa là gì?

Thân mình ta khẽ run, liền quỳ phục xuống đất.

“Nô tỳ xuất thân thấp hèn, chỉ sợ không xứng với thiếu gia…”

Triệu thị cầm khăn nhẹ chấm nơi khóe mắt, gật đầu nói:

“Ngươi đích thực xuất thân hèn mọn, nhưng nếu không phải Trường An mang bệnh, ta nào chọn đến lượt ngươi…”

“Thôi đi thôi đi, nếu ngươi thật lòng tận tâm hầu hạ thiếu gia, thì xuất thân thế nào cũng chẳng còn gì đáng ngại.”

Ánh mắt phượng của bà ta liếc qua lồng ngực ta hãy còn phẳng lặng:

“Chỉ là tuổi còn nhỏ chút, bất quá cũng không sao, coi như là nuôi từ bé làm đồng dưỡng tức, sau này thành thân cũng danh chính ngôn thuận hơn…”

Nghe Triệu thị tự mình mưu tính sắp đặt, lòng ta liền hiểu rõ, việc này đã không còn đường lui.

Dù trong dạ còn thấp thỏm, ta cũng chỉ đành dập đầu tạ ân.

Khi xoay người rời khỏi chính viện, giọng cười khẽ của Triệu thị theo màn rèm châu lờ mờ truyền tới:

“Một bát cơm thiu đổi lấy một mối hôn sự, xem thế nào cũng là Tống gia ta thiệt thòi…”

Từ đó về sau, ta hầu hạ Tống Trường An càng thêm gần gũi.

Trên thì dạy chữ lễ nghĩa, dưới đến ba bữa cơm nước, đều do một tay ta quán xuyến.

Thậm chí, khi Tống Trường An uống nhiều thuốc quá, ban đêm đái dầm, cả quần lót cũng đều do ta giặt.

Ta hầu như trở thành bảo mẫu kè kè mười hai canh giờ không rời nửa bước.

Báo cáo