Chương 11 - Bát Cơm Thiu Và Hôn Ước Đã Quên
“Giờ ngươi lại muốn ta theo ngươi trở về, trở về làm con chó cho người ta sai khiến, bị người ta khinh rẻ sao?”
Nghe thế, mắt Tống Trường An liền đỏ hoe, nhất thời không thốt được nửa lời.
Ta hiểu rõ, hắn nào thật lòng hối hận.
Dù sao trên đời này, không phải ai mất đi rồi cũng sẽ biết tự hối cải.
Hắn muốn ta trở lại, chẳng qua trong phủ không còn người hầu quen tay, hoặc chẳng ăn được món vừa miệng mà thôi.
Nói cho cùng, trong mắt hắn, ta bất quá cũng chỉ là vú nuôi vừa tay, là đầu bếp hợp khẩu vị.
Nhưng nhìn bộ dạng hắn lúc này, nói không động lòng thì cũng là giả.
Dù sao cũng là người ta đã chăm nom nuôi dưỡng suốt bao năm.
Cho dù khi ấy vì lợi mà dâng mình, cũng không phải không bỏ vào chút chân tình.
Nghĩ tới mười viên kẹo hồ đào hổ phách năm xưa, lòng ta mềm đi đôi phần.
Ta hạ giọng khuyên nhủ:
“Chuyện đã đến nước này, muốn hối cũng không thể nữa rồi.”
“Giờ ngươi đã thành gia lập thất, cứ nên yên ổn mà sống.”
“Còn chuyện tìm một nha hoàn vừa ý, chỉ cần chịu bỏ bạc, thế nào cũng có người. Ta thì không dính dáng nữa.”
Nói rồi, ta cũng chẳng buồn nhặt lại hộp bánh hạt dẻ rớt dưới đất, chỉ xoay người rời đi.
Vừa vòng qua khúc hành lang đá, một cơn gió lạnh lùa tới, thổi cho chiếc đèn lồng dưới mái hiên rung nhẹ.
Cũng không rõ, mấy lời kia hắn có nghe lọt vào tai hay không.
Có lẽ bị Tống Trường An kích động một phen, ta ngồi trước ngọn đèn dầu suốt một đêm, nghĩ ngợi mãi rồi cũng thông suốt.
Hôm sau, ta liền tìm đến Thôi Hằng, nói rõ muốn ở lại hầu hạ.
Hắn nghe xong chỉ cười hỏi nguyên do.
Ta không đáp.
Còn có thể vì cớ gì?
Chắc bởi vì giường trực đêm nơi đây êm quá, bạc tháng phát đủ và hậu hĩnh, hoặc là…
Chủ tử nơi này quá đỗi nhân hậu.
Dĩ nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là sợ.
Sợ tìm không được chủ tốt.
Sợ gặp phải chủ xấu.
Sợ nhất, là gặp thứ chủ không coi mình ra người.
Thời gian trị bệnh ở Tây Hoa Sơn kéo sang tháng thứ hai, chân Thôi Hằng cũng đã khỏi bảy tám phần.
Thầy thuốc bảo ngoài công dụng của suối nước nóng, còn nhờ ta ngày ngày kiên trì xoa bóp mà nên.
Phần bệnh còn lại, ngâm suối nóng cũng chẳng còn mấy tác dụng, phải đến nơi bốn mùa như xuân mà dưỡng mới tốt.
Chấp Kỳ bèn vùi đầu tra khắp bản đồ chín châu, cuối cùng tìm ra được nơi gọi là Giang Nam.
Bốn mùa như xuân, trái ngọt hoa thơm, thật là chốn lý tưởng để an dưỡng tuổi già.
Thế nên, sáng hôm sau, chúng ta liền khởi hành đi Giang Nam.
Cũng coi như trùng hợp, giữa đường lại gặp ngay thuyền nhà họ Tống đi tìm y.
Gã phu thuyền ấy miệng lắm lời, chỉ dăm ba câu đã đem chuyện riêng của chủ nhân kể tuồn tuột.
Thì ra Tống Trường An bệnh cũ tái phát, chuyến này là đi tìm danh y chữa trị.
Tiện thể còn muốn tìm một nha hoàn hiền hậu cẩn thận, ngày đêm hầu cận bên mình.
Bởi nghe đâu vị tiểu thư nhà họ Vương kia, đã thu dọn hành lý về lại nhà mẹ đẻ từ hai hôm trước rồi.
Lên thuyền, Thôi Hằng nghiêng mắt nhìn ta.
Dường như sợ ta lại mềm lòng động tâm.
Nhưng hắn nào biết, ân nghĩa giữa ta với Tống Trường An, đã đứt đoạn từ lâu, chôn vùi trong bát cơm trắng năm ấy.
Từ nay sông núi xa xăm, ta cũng chẳng còn ngoái đầu liếc hắn nửa phần.
Thuyền phu là một bà tử tính tình hậu hậu, nghe trong thuyền có người bệnh, còn đặc biệt đem bếp lò tặng chúng ta để nấu thuốc.
Giữa sóng nước chòng chành, hương thuốc thoang thoảng.
Cũng chính lúc này, Thôi Hằng rốt cuộc trả lời cho câu hỏi mà thuở mới vào Thôi phủ ta từng hỏi hắn:
“Thiên hạ người khéo không thiếu, cớ gì công tử nhất định phải chọn ta?”
Hắn khẽ cười, giọng ôn tồn:
“Chọn ngươi, là vì năm năm trước, ta dưỡng thương trên Tây Hoa Sơn, có một tiểu cô nương nói với ta rằng: dẫu đời không được như ý, cũng phải liều mình tiến tới, không thể tự đoạn sinh cơ.”
“Nàng còn nói, nếu không bận thân hầu hạ người khác, nhất định sẽ nhận lấy tháng tiền ta trả. Cho nên sau này, ta mới đi tìm nàng, để nàng thật sự nhận được tháng tiền ấy.”
Nụ cười Thôi Hằng mơ hồ khó đoán.
Còn ta, trong tiếng sóng nước vỗ nhẹ, chợt nhớ lại ít nhiều chuyện cũ.
Năm đó theo Tống Trường An lên Tây Hoa Sơn điều dưỡng, quả thực ta từng gặp một công tử như vậy, cũng từng nói mấy lời ấy.
Nào ngờ người ấy lại chính là Thôi Hằng.
Quả là nhân gian nhỏ hẹp, duyên nợ vòng vo.
Lời hứa buông tay nhẹ bẫng, cuối cùng vẫn thành sự thật, chỉ là muộn hơn mấy năm mà thôi.
Gió nhẹ lướt qua mặt hồ, cành liễu mỏng manh lay động theo chiều gió.
Ta ngẩng đầu nhìn lên.
Ngày mai hẳn sẽ quang đãng, không còn mưa nữa.