Chương 4 - Báo Ứng Sẽ Đến

Tôi lau khô nước mắt, xách vali rời khỏi nơi giam cầm mình bấy lâu nay.  

Trước khi lên máy bay, tôi gửi cho Bùi Tư Ngôn tin nhắn cuối cùng.  

[Bùi Tư Ngôn, tôi không yêu anh nữa.]

Ngay giây tiếp theo, khung chat vốn im lặng bỗng rung lên điên cuồng.  

Khi nhận được tin nhắn của tôi, Bùi Tư Ngôn vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc Thẩm Thanh Thanh, người chỉ giả vờ ngất.  

Trước đây, khi ở bên nhau, tôi rất ít khi cãi nhau với anh ta.  

Hầu hết thời gian, là anh ta tức giận, còn tôi thì dỗ dành, bất kể bằng lời nói hay bằng cơ thể.  

Dù có đôi khi tranh cãi cũng hiếm khi tôi nói nặng lời, lại càng không nhắc đến chuyện chia tay.  

Bùi Tư Ngôn tuy bất ngờ, nhưng cũng cho rằng tôi chỉ đang giận dỗi vì chuyện ở tiệc rượu.  

Anh ta nghĩ rằng, chỉ cần chờ chuyện đó qua đi, mua một món quà dỗ dành tôi là xong.  

Tôi trước giờ vẫn luôn dễ dỗ dành, anh ta cũng từng làm như vậy.  

Nhưng khi phát hiện điện thoại của tôi gọi mãi không được, anh ta cuối cùng cũng nhận ra lần này có thể khác với trước.  

Một cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng.  

Sau khi biết Thẩm Thanh Thanh không có vấn đề gì nghiêm trọng, anh ta lập tức muốn rời đi.  

Lúc rời đi, người phụ nữ kéo tay anh ta, yếu ớt cầu xin: "Đàn anh, anh ở lại với em được không? Em sợ lắm."  

Trước đây, Bùi Tư Ngôn luôn mềm lòng trước vẻ yếu đuối này của cô ta, chỉ cần cô ta mở lời, anh ta chưa từng từ chối.  

Nhưng hôm nay không hiểu sao, anh ta lại mất kiên nhẫn với cô ta, thậm chí thấy cô ta đáng ghét.  

"Anh có việc phải làm, em tự nghỉ ngơi đi."  

Nói xong, anh ta quay đầu rời khỏi, vội vã quay lại bữa tiệc.

Thẩm Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi, vẻ mặt từ đáng thương yếu đuối bỗng chốc trở nên hiểm độc vô cùng.  

Cô ta cúi đầu, không biết đang suy tính điều gì.  

Bùi Tư Ngôn lái xe quay lại bữa tiệc, tìm một vòng nhưng không thấy tôi đâu, lúc này mới thực sự xác nhận tôi đã rời đi.  

Bữa tiệc rượu đầy rẫy những kẻ phức tạp, Bùi Tư Ngôn lo lắng tôi sẽ gặp nguy hiểm nên liên tục hỏi thăm mọi người về tung tích của tôi.  

Những ký ức trước khi yêu nhau đột nhiên ùa về.  

Anh ta nhớ lại đôi mắt đỏ hoe của tôi khi bị cha dượng bắt nạt mà phải trốn vào góc, đột nhiên hối hận vô cùng.  

Tại sao vào lúc tôi cần anh ta nhất, anh ta lại chọn một người phụ nữ khác? Đáng chết!  

Bùi Tư Ngôn làm loạn cả bữa tiệc, cuối cùng cũng có người đứng ra nói cho anh ta biết.  

Tôi đã được vị doanh nhân khi nãy đưa đi.  

Trong bữa tiệc, thái độ của Bùi Tư Ngôn với tôi vô cùng tệ bạc, từng câu từng chữ đều mang hàm ý khinh thường.  

Những người có mặt đều xem tôi như món đồ chơi của anh ta, thậm chí còn đồn đoán về thân phận của tôi theo những cách tục tĩu nhất.  

Sau khi trả lời Bùi Tư Ngôn, bọn họ lại thì thầm to nhỏ, suy đoán xem vị doanh nhân đó sẽ đưa tôi đi đâu, rồi sẽ làm gì tôi.  

Khi dành hết sự dịu dàng và quan tâm cho Thẩm Thanh Thanh, Bùi Tư Ngôn hoàn toàn không lường trước được rằng một câu nói tùy tiện của mình sẽ mang đến tai họa gì cho tôi.  

Hoặc có lẽ, anh ta đã lường trước, nhưng không quan tâm.  

Câu nói: "Thanh Thanh còn nhỏ, em thì đã quen rồi", không khác nào đẩy tôi xuống vực sâu, khiến tất cả mọi người đều nghĩ tôi là một kẻ phóng đãng trụy lạc, một món hàng có thể dùng tiền và dục vọng để trao đổi bất cứ lúc nào.  

Mỗi khi họ đưa ra một giả thiết mới, lại cất tiếng cười bỉ ổi.  

Cuối cùng, Bùi Tư Ngôn cũng thực sự nổi giận.  

Dường như anh ta tin vào những lời đồn đó, dù sao thì, trong mắt anh ta tôi cũng chỉ là một con đàn bà lẳng lơ, vô liêm sỉ.  

Còn Thẩm Thanh Thanh mới là cô gái dịu dàng, thanh thuần.  

Tôi đã từng vì anh ta mà hạ thấp lòng tự trọng, hết lòng lấy lòng anh ta, chịu đựng sự sỉ nhục của người khác cũng như sự chà đạp của anh ta.  

Vậy nên tôi chắc chắn cũng sẽ làm vậy với người khác, làm vậy với vị doanh nhân đó.  

Anh ta lấy điện thoại gọi cho tôi, nhưng lúc đó tôi đã tắt máy trên chuyến bay.  

Gọi không được, càng khiến anh ta tin rằng tôi và vị doanh nhân kia thực sự có quan hệ mờ ám.  

Anh ta bắt đầu nhắn tin cho tôi, trong từng câu chữ đều là những lời xúc phạm cay nghiệt nhất mà anh ta có thể nghĩ ra:  

[Em đi đâu rồi?]

[Có biết tôi đang tìm em không?]

[Chạy theo người có tiền hơn rồi sao? Hay là đang trên giường của lão già nào đó?]

[Ông ta có hiểu rõ cơ thể em bằng tôi không?]

…  

Lúc Bùi Tư Ngôn đang dùng những từ ngữ kinh tởm nhất để mắng nhiếc tôi, thì vị doanh nhân bị nhắc đến lại bất ngờ quay trở lại hiện trường.  

Cơn giận dữ bốc lên đầu, Bùi Tư Ngôn chẳng nói chẳng rằng, xông đến đ.ấ.m thẳng vào mặt đối phương.  

Sau đó túm cổ áo ông ấy, nghiến răng hỏi:  

"Ông đã đưa cô ấy đi đâu? Mau nói!"  

"Tôi cảnh cáo ông, nếu Ngu Hoan xảy ra chuyện gì, tôi sẽ kéo ông và công ty ông c.h.ế.t chung, tốt nhất là nói ngay bây giờ, cô ấy đang ở đâu!"